古诗词大全

热度:10 作者: [宋朝] 王令
类型:

金绳挂空虚,日月系两垂。

天童坐戏弄,纵掣成东西。

百年未死间,昼夜无穷期。

短短固可惜,舒舒定非宜。

有闻未之行,有学未及知。

白发已班疏,朱颜亦童黎。

智虑昏晚年,聪明退前时。

纵欲加自修,去日何胜追。

奈何少自废,老则成空悲。

jīn shéng guà kōng miǎn jiān shì shù xiào xiān
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
jīn shéng guà kōng yuè liǎng chuí        tiān tóng zuò nòng zòng chè chéng dōng 西        bǎi nián wèi jiān zhòu qióng        duǎn duǎn shū shū dìng fēi        yǒu wén wèi zhī háng yǒu xué wèi zhī        bái bān shū zhū yán tóng        zhì hūn wǎn nián cōng míng tuì 退 qián shí        zòng jiā xiū shèng zhuī        nài shǎo fèi lǎo chéng kōng bēi       
热度:3 作者: [宋朝] 王令
类型:写草|写酒|

久撄末俗喧,脱就绿野静。

方随巾屦便,那暇宾客命。

林红落春衰,草绿争夏盛。

时从老农语,久伫行子听。

谓言劳苦後,各以闲暇庆。

时逢瓶盎酒,亦有肴核称。

喧嘲忽无次,歌唱仍相咏。

酒阑纷起坐,白发忽两凭。

儿乘旁树嬉,牛卧前篱瞑。

予方困俗累,爱此近天性。

何当从之归,买舍与相并。

[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
jiǔ yīng xuān tuō jiù 绿 jìng        fāng suí jīn biàn 便 xiá bīn mìng        lín hóng luò chūn shuāi cǎo 绿 zhēng xià shèng        shí cóng lǎo nóng jiǔ zhù háng tīng        wèi yán láo hòu xián xiá qìng        shí féng píng àng jiǔ yǒu yáo chēng        xuān cháo chàng réng xiàng yǒng        jiǔ lán fēn zuò bái liǎng píng        ér chéng páng shù niú qián míng        fāng kùn lèi ài jìn tiān xìng        dāng cóng zhī guī mǎi shě xiàng bìng       
热度:2 作者: [宋朝] 王令
类型:写马|写草|

绿野爱平宽,偶来或永叹。

村儿骇车马,野犬吠衣冠。

乱草无闲地,斜阳有去鞍。

良田半蹊径,始信直行难。

wài
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
绿 ài píng kuān ǒu lái huò yǒng tàn        cūn ér hài chē quǎn fèi guàn        luàn cǎo xián xié yáng yǒu ān        liáng tián bàn jìng shǐ xìn zhí háng nán       
热度:1 作者: [宋朝] 王令
类型:

醉里分明别是天,最宜沉溺过流年。

平时政要全稽古,盛世朝廷不乏贤。

但得有生皆自遂,不妨吾属亦陶然。

沉湘死屈如何者,却把醒名欲自专。

zuì hòu
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
zuì fèn míng bié shì tiān zuì chén guò liú nián        píng shí zhèng yào quán shèng shì cháo tíng xián        dàn yǒu shēng jiē suí fáng shǔ táo rán        chén xiāng zhě què xǐng míng zhuān       
热度:5 作者: [宋朝] 王令
类型:写水|写马|写人|

子之来兮东之舟,暮不至兮谁牵以留。

子之去兮西之马,朝何亟兮不秣而驾。

驾胡适兮徂扬,扬之郊兮泮之央。

泮之冰兮春之水,泮之莪兮芽茁於涘。

泮之鹭兮洁白以止,泮之土兮除扫不滓。

泮之人兮立以望子,久不可待兮足并以跂。

子未至兮谓奚,子之至兮何以慰之。

招其来而挽其去,纳以宽而不严以恕。

增其长而救厥玷失,培其根而使华以实。

泮之人兮子喜,子先何适兮不夙吾治。

sòng huáng shēn rèn dào yáng zhōu zhǔ xué
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
zhī lái dōng zhī zhōu zhì shuí qiān liú        zhī 西 zhī cháo ér jià        jià shì yáng yáng zhī jiāo pàn zhī yāng        pàn zhī bīng chūn zhī shuǐ pàn zhī é zhuó        pàn zhī jié bái zhǐ pàn zhī chú sǎo        pàn zhī rén wàng jiǔ dài bìng        wèi zhì wèi zhī zhì wèi zhī        zhāo lái ér wǎn kuān ér yán shù        zēng zhǎng ér jiù jué diàn shī péi gēn ér shǐ 使 huá shí        pàn zhī rén xiān shì zhì       
热度:2 作者: [宋朝] 王令
类型:

吾门之达兮,尔可款以入兮。

进之不时兮,吾岂不尔待兮。

何後未至兮,前已过之。

来犹有望兮,去何胜追。

俯吾著而即兮况堂若室兮。

又歌曰:敖耶学耶,为来往耶。

衣之荼荼,冠膝膝耶。

何进趋之舒,不若退走之速耶。

虽终不吾听兮,犹无贻我嗟。

sòng huáng rèn dào
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
mén zhī ěr kuǎn        jìn zhī shí ěr dài        hòu wèi zhì qián guò zhī        lái yóu yǒu wàng shèng zhuī        zhe ér kuàng táng ruò shì        yòu yuē áo xué wéi lái wǎng        zhī guàn        jìn zhī shū ruò tuì 退 zǒu zhī        suī zhōng tīng yóu jiē       
热度:2 作者: [宋朝] 王令
类型:写雪|写风|

来时群雁去相随,病眼看天远不知。

为有客愁归未得,独凭斜日望多时。

迟迟南国无春雪,细细东风满柳枝。

蝴蝶黄莺有期约,好加归翥莫令迟。

sòng yàn
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
lái shí qún yàn xiàng suí bìng yǎn kàn tiān yuǎn zhī        wéi yǒu chóu guī wèi píng xié wàng duō shí        chí chí nán guó chūn xuě dōng fēng mǎn liǔ zhī        dié huáng yīng yǒu yuē hǎo jiā guī zhù lìng chí       
热度:3 作者: [宋朝] 王令
类型:写马|写人|

广庭簪绂立差肩,黼坐雍容第众贤。

士得采衣如昼锦,人瞻归马若天仙。

况提巨笔乘时出,应有高文与世传。

我久疏慵无壮思,聊倾病耳待江边。

sòng qián gōng
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
guǎng 广 tíng zān chà jiān zuò yōng róng zhòng xián        shì cǎi zhòu jǐn rén zhān guī ruò tiān xiān        kuàng chéng shí chū yīng yǒu gāo wén shì chuán        jiǔ shū yōng zhuàng liáo qīng bìng ěr dài jiāng biān       
热度:0 作者: [宋朝] 王令
类型:写人|

士学何漫漫,近习忘远绍。

文章多自名,谁出得高调。

子才希世珍,拔俗起孤峭。

如解万里骏,不以羁縻要。

篇章缀清新,霞电绚天彯。

夜归借之读,掩纸疑有耀。

洗手脱世尘,飞身就遐眺。

舌骨谁谓朽,死魄如可召。

缩手不愿学,神巧谢人妙。

余材生何偏,日月费吟啸。

收奇欲身名,揽古愿独吊。

平生勇前争,未始却自料。

一日接大敌,说舌忽忘挑。

如秋九磨镜,迫我以丑照。

贪观朝日明,退失两目了。

愿假斧斤惠,刻形近天肖。

寄声诚甚勤,献璞定逢笑。

sòng zèng wáng píng
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
shì xué màn màn jìn wàng yuǎn shào        wén zhāng duō míng shuí chū gāo diào        cái shì zhēn qiào        jiě wàn jun4 yào        piān zhāng zhuì qīng xīn xiá diàn xuàn tiān piāo        guī jiè zhī yǎn zhǐ yǒu yào 耀        shǒu tuō shì chén fēi shēn jiù xiá tiào        shé shuí wèi xiǔ zhào        suō shǒu yuàn xué shén qiǎo xiè rén miào        cái shēng piān yuè fèi yín xiào        shōu shēn míng lǎn yuàn diào        píng shēng yǒng qián zhēng wèi shǐ què liào        jiē shuō shé wàng tiāo        qiū jiǔ jìng chǒu zhào        tān guān cháo míng tuì 退 shī liǎng le        yuàn jiǎ jīn huì xíng jìn tiān xiāo        shēng chéng shèn qín xiàn dìng féng xiào       
热度:4 作者: [宋朝] 王令
类型:写风|写马|英雄|

黄风吹土截天横,瘦马眷鞭驱不行。

尚说苦心酬直道,谁知白发为苍生。

平时夷虏恬忠荩,常日公卿足仰成。

虽有英雄无用处,却令老去买牛耕。

sòng áo huáng xiān shēng
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
huáng fēng chuī jié tiān héng shòu juàn biān háng        shàng shuō xīn chóu zhí dào shuí zhī bái wéi cāng shēng        píng shí tián zhōng jìn cháng gōng qīng yǎng chéng        suī yǒu yīng xióng yòng chù què lìng lǎo mǎi niú gēng