古诗词大全

热度:3 作者: [宋朝] 王令
类型:写风|写马|写云|

出处身之道,穷通命有时。

九门无直谒,千里去何为。

南亩春耕近,西风去马羸。

白云况多很,归计莫令迟。

sòng shù huī zhī jīng
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
chū chù shēn zhī dào qióng tōng mìng yǒu shí        jiǔ mén zhí qiān wéi        nán chūn gēng jìn 西 fēng léi        bái yún kuàng duō hěn guī lìng chí       
热度:2 作者: [宋朝] 王令
类型:

直道无适可,小官真漫论。

夫君自行义,而我更何言。

独柱难为刀,横流不奈浑。

此心持送子,饮泪档前樽。

sòng tíng wèi háo liáng
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
zhí dào shì xiǎo guān zhēn màn lùn        jun1 háng ér gèng yán        zhù nán wéi dāo héng liú nài hún        xīn chí sòng yǐn lèi dàng qián zūn       
热度:2 作者: [宋朝] 王令
类型:写山|写马|写人|山林|

行子冠上尘,梁宋道傍土。

尘逐冠敝损,人来还复去。

马蹄日月长,踏尽西北路。

近者何纷纷,姿状颇秀举。

传言天子诏,士得四方赴。

来如鹊翅翻,去若蝇头聚。

市儿屈指计,过百日未暮。

昔周方盛时,得士才十数。

唐虞此为盛,中复容女妇。

昔何称才难,今也宁异趣。

但恐所取异,今古殊尺度。

失君乃高才,久有及物虑。

今又奋绝去,挺拔欲自树。

余穷非所知,久有山林素。

但无百亩粟,乃就群才赋。

仕道得亦嗟,困穷失为惧。

二者各有命,予亦何所与。

sòng gōng ān
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
háng guàn shàng chén liáng sòng dào bàng        chén zhú guàn sǔn rén lái hái        yuè zhǎng jìn 西 běi        jìn zhě fēn fēn 姿 zhuàng xiù        chuán yán tiān zhào shì fāng        lái què chì fān ruò yíng tóu        shì ér zhǐ guò bǎi wèi        zhōu fāng shèng shí shì cái shí shù        táng wéi shèng zhōng róng        chēng cái nán jīn níng        dàn kǒng suǒ jīn shū chǐ        shī jun1 nǎi gāo cái jiǔ yǒu        jīn yòu fèn jué tǐng shù        qióng fēi suǒ zhī jiǔ yǒu shān lín        dàn bǎi nǎi jiù qún cái        shì dào jiē kùn qióng shī wéi        èr zhě yǒu mìng suǒ       
热度:1 作者: [宋朝] 王令
类型:写风|写马|写人|

朱使拜书天上回,去以身试百里障。

青衫飘若风外荷,借马载出尘土上。

准眉崭如见天秀,独立系马万里望。

身躯虽小胸腹宽,沛如绝海横秋涨。

久宜脱绝事高致,岂愿卑冗劳俗状。

高堂华发亲老矣,四海无家寄几杖。

世外言高信独奇,人前腰折嗟已强。

尉官虽小俸虽薄,犹有余钱买甘养。

想当家帷奉颜面,彩衣躬淬妇子饷。

诜诜儿女戏满前,累累诸兄坐相向。

人间此乐不可幸,一笑自足百辱当。

时消固应稀盗贼,俗弊宁不烦笞掠。

好偷闲暇事简编,思予宁无尺字况。

sòng zhū míng zhī chāng shū wèi shān yáng
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
zhū shǐ 使 bài shū tiān shàng huí shēn shì bǎi zhàng        qīng shān piāo ruò fēng wài jiè zǎi chū chén shàng        zhǔn méi zhǎn jiàn tiān xiù wàn wàng        shēn suī xiǎo xiōng kuān pèi jué hǎi héng qiū zhǎng        jiǔ tuō jué shì gāo zhì yuàn bēi rǒng láo zhuàng        gāo táng huá qīn lǎo hǎi jiā zhàng        shì wài yán gāo xìn rén qián yāo shé jiē qiáng        wèi guān suī xiǎo fèng suī báo yóu yǒu qián mǎi gān yǎng        xiǎng dāng jiā wéi fèng yán miàn cǎi gōng cuì xiǎng        shēn shēn ér mǎn qián lèi lèi zhū xiōng zuò xiàng xiàng        rén jiān xìng xiào bǎi dāng        shí xiāo yīng dào zéi níng fán chī luě        hǎo tōu xián xiá shì jiǎn biān níng chǐ kuàng       
热度:2 作者: [宋朝] 王令
类型:写风|写鸟|写马|写人|寒夜|写酒|

霜风琅琅鸣鼓鼙,鸟寒夜噪树折枝。

居者不出行者归,厩马解衔车弃脂。

长河夜冰船就维,百贾晏起朝闭扉。

为问当今行者谁,出门千里到何处。

母送拊背父叹嘻,儿惜欲去哭挽衣。

上马反顾纷涕洟,非所愿欲去何为。

家虽有田丰岁稀,所得偿公不及私。

况望膻芗事庭闱,结发从学今十期。

始自有志痻孔姬,岂愿从世成依违。

高堂华发纡素丝,暮年待子为光辉。

望我日人莫报之,苟得一笑辱弗辞。

况望三釜家无饥,吾於二子久所知。

怪其才高所就卑,今乃语此诚可思。

近闻天子变典彝,欲拨旧况收新奇。

子行出仕适其期,骅骝得路无衔羁。

罗酒行矣无自迟,去取天宠酬亲慈。

sòng cáo shì
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
shuāng fēng láng láng míng niǎo hán zào shù shé zhī        zhě chū háng zhě guī jiù jiě xián chē zhī        zhǎng bīng chuán jiù wéi bǎi jiǎ yàn cháo fēi        wéi wèn dāng jīn háng zhě shuí chū mén qiān dào chù        sòng bèi tàn ér wǎn        shàng fǎn fēn fēi suǒ yuàn wéi        jiā suī yǒu tián fēng suì suǒ cháng gōng        kuàng wàng shān xiāng shì tíng wéi jié cóng xué jīn shí        shǐ yǒu zhì mín kǒng yuàn cóng shì chéng wéi        gāo táng huá nián dài wéi guāng huī        wàng rén bào zhī gǒu xiào        kuàng wàng sān jiā èr jiǔ suǒ zhī        guài cái gāo suǒ jiù bēi jīn nǎi chéng        jìn wén tiān biàn diǎn jiù kuàng shōu xīn        háng chū shì shì huá liú xián        luó jiǔ háng chí tiān chǒng chóu qīn       
热度:4 作者: [宋朝] 王令
类型:写风|写花|写马|写人|寂寞|海棠|

心无畦畛见天真,落落男儿七尺身。

莫叹一官淹圣代,聊将三釜慰慈亲。

月明空照居民侣,风急随飘去马尘。

寂寞西轩人别後,海棠花好为谁春。

sòng tíng lǎo wèi jīn tán
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
xīn zhěn jiàn tiān zhēn luò luò nán ér chǐ shēn        tàn guān yān shèng dài liáo jiāng sān wèi qīn        yuè míng kōng zhào mín fēng suí piāo chén        西 xuān rén bié hòu hǎi táng huā hǎo wéi shuí chūn       
热度:5 作者: [宋朝] 王令
类型:写山|写马|写人|写酒|

山头乔木长山高,山下泉深没榜篙。

春牛毕耕已闲瑕,春马还有人游遨。

田中青旗署沽酒,道上双孙扶白毛。

子有归资好来比,我方飘泊可嗟劳。

sòng cuī guī gāo yóu
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
shān tóu qiáo zhǎng shān gāo shān xià quán shēn méi bǎng gāo        chūn niú gēng xián xiá chūn hái yǒu rén yóu áo        tián zhōng qīng shǔ jiǔ dào shàng shuāng sūn bái máo        yǒu guī hǎo lái fāng piāo jiē láo       
热度:3 作者: [宋朝] 王令
类型:写山|江南|

何须别子始沾衣,久有江南去梦飞。

为语青山幸相望,壮夫终不白头归。

sòng zhōu zhī guī rùn zài suǒ
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
bié shǐ zhān jiǔ yǒu jiāng nán mèng fēi        wéi qīng shān xìng xiàng wàng zhuàng zhōng bái tóu guī       
热度:4 作者: [宋朝] 王令
类型:写山|写人|岁月|道德|父母|

吾病不喜语,客来佰寒暄。

颊舌且不能,况事交字间。

彼总乃吾旧,不见今三年。

一日踏我门,告我将南迁。

问之行所止,其去何由缘。

言方学从师,惜以日月闲。

将求佛所宗,就乞世未传。

浮舟江海波,蹀屣山岳颠。

行方极所到,未可岁月还。

谓余昔同游,当得送以言。

噫佛与吾学,两分不相全。

今余与子遇,无异东西辕。

共憩中道间,邂逅相留连。

我驾志在远,子驱良亦遄。

吾终不尔从,尔终不回旋。

两各剧所勤,相远日益悬。

又出所为文,要我加量铨。

荧荧掇其英,晔晔粲满编。

惜哉不经师,如珠莫钻穿。

虽有可宝资,终以无用捐。

吾观古人书,盖亦不但然。

道德蔼於中,口实助使宣。

岂有拔其根,而望华可搴。

不知源所来,何用其流沿。

人材苟不长,得一且可专。

六经众子文,其治自足观。

身当圣人时,来学浩万千。

独颜才庶蔑,他固未可肩。

人有老於行,不闻可逃天。

子何不从此,去就异说挛。

弗思自解纵,又欲引世缠。

常观己论徒,耻出妻子前。

彼髠以为羞,尔以为忻懽。

生弃父母养,士得执以鞭。

彼为则遇刑,尔还自称贤。

羞恶所不存,尔说尚何先。

予欲收子身,解去子所牵。

浴以青冷波,佩以兰与荃。

相从中道驱,障塞异道偏。

爱之幸其听,不听诚可怜。

sòng sēng zǒng
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
bìng lái bǎi hán xuān        jiá shé qiě néng kuàng shì jiāo jiān        zǒng nǎi jiù jiàn jīn sān nián        mén gào jiāng nán qiān        wèn zhī háng suǒ zhǐ yóu yuán        yán fāng xué cóng shī yuè xián        jiāng qiú suǒ zōng jiù shì wèi chuán        zhōu jiāng hǎi dié shān yuè diān        háng fāng suǒ dào wèi suì yuè hái        wèi tóng yóu dāng sòng yán        xué liǎng fèn xiàng quán        jīn dōng 西 yuán        gòng zhōng dào jiān xiè hòu xiàng liú lián        jià zhì zài yuǎn liáng chuán        zhōng ěr cóng ěr zhōng huí xuán        liǎng suǒ qín xiàng yuǎn xuán        yòu chū suǒ wéi wén yào jiā liàng quán        yíng yíng duō yīng càn mǎn biān        zāi jīng shī zhū zuàn chuān 穿        suī yǒu bǎo zhōng yòng juān        guān rén shū gài dàn rán        dào ǎi zhōng kǒu shí zhù shǐ 使 xuān        yǒu gēn ér wàng huá qiān        zhī yuán suǒ lái yòng liú yán 沿        rén cái gǒu zhǎng qiě zhuān        liù jīng zhòng wén zhì guān        shēn dāng shèng rén shí lái xué hào wàn qiān        yán cái shù miè wèi jiān        rén yǒu lǎo háng wén táo tiān        cóng jiù shuō luán        jiě zòng yòu yǐn shì chán        cháng guān lùn chǐ chū qián        kūn wéi xiū ěr wéi xīn guàn        shēng yǎng shì zhí biān        wéi xíng ěr hái chēng xián        xiū è suǒ cún ěr shuō shàng xiān        shōu shēn jiě suǒ qiān        qīng lěng pèi lán quán        xiàng cóng zhōng dào zhàng sāi dào piān        ài zhī xìng tīng tīng chéng lián       
热度:3 作者: [宋朝] 王令
类型:写马|战争|英雄|写草|男子|长城|

秦关千古有雄名,秦地宁时息战争。

草野英雄无敌国,朝廷勋德倚长城。

锦缠红帕将军府,紫电清霜武库兵。

绝幕烽烟沉远候,太平金鼓杂讙声。

淮西司马新恩重,鲁国儒生旧望清。

黑胆赤心男子事,大弨长剑丈夫行。

待垂买谊言余饵,就试终军请去缨。

纵不首传函报死,亦须颈系背笞生。

当年功业鲸鲵尽,振古勋名日月明。

莫叹暂从红幕去,待于归望碧幢迎。

愚时若忝书功笔,未信燕然有旧铭。

sòng zhòng bǎo shū qín
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
qín guān qiān yǒu xióng míng qín níng shí zhàn zhēng        cǎo yīng xióng guó cháo tíng xūn zhǎng chéng        jǐn chán hóng jiāng jun1 diàn qīng shuāng bīng        jué fēng yān chén yuǎn hòu tài píng jīn huān shēng        huái 西 xīn ēn zhòng guó shēng jiù wàng qīng        hēi dǎn chì xīn nán shì chāo zhǎng jiàn zhàng háng        dài chuí mǎi yán ěr jiù shì zhōng jun1 qǐng yīng        zòng shǒu chuán hán bào jǐng bèi chī shēng        dāng nián gōng jīng jìn zhèn xūn míng yuè míng        tàn zàn cóng hóng dài guī wàng zhuàng yíng        shí ruò tiǎn shū gōng wèi xìn yàn rán yǒu jiù míng