古诗词大全

热度:297 作者: [唐朝] 孟郊
类型:写雨|写云|

巴江上峡重复重,阳台碧峭十二峰。

荆王猎时逢暮雨,夜卧高丘梦神女。

轻红流烟湿艳姿,行云飞去明星稀。

目极魂断望不见,猿啼三声泪滴衣。

shān
[ [ táng cháo ] ] mèng jiāo
jiāng shàng xiá zhòng zhòng , , yáng tái qiào shí èr fēng       
jīng wáng liè shí féng , , gāo qiū mèng shén       
qīng hóng liú yān shī 湿 yàn 姿 , , háng yún fēi míng xīng       
hún duàn wàng jiàn , , yuán sān shēng lèi
热度:196 作者: [唐朝] 孟郊
类型:写风|

卧冷无远梦,听秋酸别情。

高枝低枝风,千叶万叶声。

浅井不供饮,瘦田常废耕。

今交非古交,贫语闻皆轻。

卧在寒冷的床上难以进入遥远的梦乡,聆听秋声更增添了离别的辛酸之情。高枝与低枝在风中摇曳,千片万片叶子发出声响。浅井里的水不够饮用,贫瘠的田地常常荒废无法耕种。如今结交的朋友不像古代那样真诚,贫穷者说的话大家都轻视。

qiū pín shù huái 怀
[ [ táng cháo ] ] mèng jiāo
lěng yuǎn mèng , , tīng qiū suān bié qíng       
gāo zhī zhī fēng , , qiān wàn shēng       
qiǎn jǐng gòng yǐn , , shòu tián cháng fèi gēng       
jīn jiāo fēi jiāo , , pín wén jiē qīng
热度:377 作者: [唐朝] 孟郊
类型:写风|

秋月颜色冰,老客志气单。

冷露滴梦破,峭风梳骨寒。

席上印病文,中转愁盘。

疑虑无所凭,虚听多无端。

梧桐枯峥嵘,声响如哀弹。

秋月的颜色如冰般清冷,漂泊多年的游子意气消沉。寒冷却带着露水的雨滴仿佛要把梦境打破,刺骨的寒风梳理着骨头,让人倍感寒冷。席子上印着病体的纹路,在辗转反侧中忧愁盘绕。心中的疑虑没有任何依据,虚幻的听闻大多是无端的猜测。梧桐枯萎枝桠突兀,风吹过的声响就像悲哀的弹奏。

qiū yuè yán bīng lǎo zhì dān
[ [ táng cháo ] ] mèng jiāo
qiū yuè yán bīng , , lǎo zhì dān       
lěng mèng , , qiào fēng shū hán       
shàng yìn bìng wén , , zhōng zhuǎn chóu pán       
suǒ píng , , tīng duō duān       
tóng zhēng róng , , shēng xiǎng āi dàn
热度:245 作者: [唐朝] 孟郊
类型:写雪|写山|写人|写桥|

天津桥下冰初结,洛阳陌上人行绝;榆柳萧疏楼阁闲,月明直见嵩山雪。

luò qiáo wǎn wàng
[ [ táng cháo ] ] mèng jiāo
tiān jīn qiáo xià bīng chū jié , , luò yáng shàng rén háng jué ; ; liǔ xiāo shū lóu xián , , yuè míng zhí jiàn sōng shān xuě
热度:161 作者: [唐朝] 孟郊
类型:写水|

梧桐相待老,鸳鸯会双死。

贞女贵殉夫,舍生亦如此。

波澜誓不起,妾心古井水。

梧桐相互依偎着一起慢慢老去,鸳鸯总是成双成对至死相伴。贞烈的女子以殉夫为可贵,她们舍弃生命也如此毅然决然。我对你的心意就像古井里的水一样,发誓不会泛起任何波澜。

liè cāo
[ [ táng cháo ] ] mèng jiāo
tóng xiàng dài lǎo , , yuān yāng huì shuāng       
zhēn guì xùn , , shě shēng       
lán shì , , qiè xīn jǐng shuǐ
热度:361 作者: [唐朝] 孟郊
类型:写风|离别|写人|

飒飒秋风生,愁人怨离别。

含情两相向,欲语气先咽。

心曲千万端,悲来却难说。

别后唯所思,天涯共明月。

yuàn bié
[ [ táng cháo ] ] mèng jiāo
qiū fēng shēng , , chóu rén yuàn bié       
hán qíng liǎng xiàng xiàng , , xiān yān       
xīn qiān wàn duān , , bēi lái què nán shuō       
bié hòu wéi suǒ , , tiān gòng míng yuè
热度:159 作者: [唐朝] 孟郊
类型:写山|写人|

不惜十指弦,为君千万弹。

常恐新声至,坐使故声残。

弃置今日悲,即是昨日欢。

将新变故易,持故为新难。

青山有蘼芜,泪叶长不干。

空令后代人,采掇幽思兰。

báo mìng qiè
[ [ táng cháo ] ] mèng jiāo
shí zhǐ xián , , wéi jun1 qiān wàn dàn       
cháng kǒng xīn shēng zhì , , zuò shǐ 使 shēng cán       
zhì jīn bēi , , shì zuó huān       
jiāng xīn biàn , , chí wéi xīn nán       
qīng shān yǒu , , lèi zhǎng gàn       
kōng lìng hòu dài rén , , cǎi duō yōu lán
热度:243 作者: [唐朝] 孟郊
类型:写风|写花|写马|喜悦|

昔日龌龊不足夸,今朝放荡思无涯。

春风得意马蹄疾,一日看尽长安花。

译文以往在生活上的困顿与思想上的局促不安再不值得一提了,今朝金榜题名,郁结的闷气已如风吹云散,心上真有说不尽的畅快,真想拥抱一下这大自然。策马奔驰于春花烂漫的长安道上,今日的马蹄格外轻盈,不知不觉中早已把长安的繁荣花朵看完了。

注释龌龊:指处境不如意和思想上的拘谨局促。放荡:自由自在,无所拘束。

dēng hòu
[ [ táng cháo ] ] mèng jiāo
chuò kuā , , jīn cháo fàng dàng       
chūn fēng , , kàn jìn zhǎng ān huā