古诗词大全

热度:428 作者: [宋朝] 苏轼
类型:写景|写风|写山|写水|写人|寂寞|燕子|写云|写鱼|

彭城夜宿燕子楼,梦盼盼,因作此词。

明月如霜,好风如水,清景无限。

曲港跳鱼,圆荷泻露,寂寞无人见。

紞如三鼓,铿然一叶,黯黯梦云惊断。

夜茫茫、重寻无处,觉来小园行遍。

天涯倦客,山中归路,望断故园心眼。

燕子楼空,佳人何在,空锁楼中燕。

古中如梦,何曾梦觉,但有旧欢新怨。

异时对、黄楼夜景,为余浩叹。

yǒng
[ [ sòng cháo ] ] shì
péng chéng xiǔ 宿 yàn lóu , , mèng pàn pàn , , yīn zuò       
míng yuè shuāng , , hǎo fēng shuǐ , , qīng jǐng xiàn       
gǎng tiào , , yuán xiè , , rén jiàn       
dǎn sān , , kēng rán , , àn àn mèng yún jīng duàn       
máng máng zhòng xún chù , , jiào lái xiǎo yuán háng biàn       
tiān juàn , , shān zhōng guī , , wàng duàn yuán xīn yǎn       
yàn lóu kōng , , jiā rén zài , , kōng suǒ lóu zhōng yàn       
zhōng mèng , , céng mèng jiào , , dàn yǒu jiù huān xīn yuàn       
shí duì huáng lóu jǐng , , wéi hào tàn
热度:184 作者: [近代] 周恩来
类型:写花|相思|燕子|

其一极目青郊外,烟霾步正浓。

中原方逐鹿,博浪踵相踪。

其二樱花红陌上,柳叶绿池边。

燕子声声里,相思又一年。

chūn ǒu chéng liǎng shǒu
[ [ jìn dài ] ] zhōu ēn lái
qīng jiāo wài , , yān mái zhèng nóng       
zhōng yuán fāng zhú 鹿 , , làng zhǒng xiàng zōng       
èr yīng huā hóng shàng , , liǔ 绿 chí biān       
yàn shēng shēng , , xiàng yòu nián
热度:1432 作者: [清朝] 曹雪芹
类型:|写雨|写风|写花|写鸟|写人|惜春|黄昏|燕子|落花|杜鹃|悲歌|写风|写雨|写鸟

花谢花飞花满天,红消香断有谁怜。

游丝软系飘春榭,落絮轻沾扑绣帘。

闺中女儿惜春暮,愁绪满怀无释处。

手把花锄出绣帘,忍踏落花来复去。

柳丝榆荚自芳菲,不管桃飘与李飞;

桃李明年能再发,明年闺中知有谁。

三月香巢已垒成,梁间燕子太无情。

明年花发虽可啄,却不道人去梁空巢也倾。

一年三百六十日,风刀霜剑严相逼;

明媚鲜妍能几时,一朝漂泊难寻觅。

花开易见落难寻,阶前愁杀葬花人,

独倚花锄泪暗洒,洒上空枝见血痕。

杜鹃无语正黄昏,荷锄归去掩重门;

青灯照壁人初睡,冷雨敲窗被未温。

怪奴底事倍伤神。

半为怜春半恼春。

怜春忽至恼忽去,至又无言去未闻。

昨宵庭外悲歌发,知是花魂与鸟魂。

花魂鸟魂总难留,鸟自无言花自羞;

愿侬此日生双翼,随花飞到天尽头。

天尽头,何处有香丘。

未若锦囊收艳骨,一抔净土掩风流。

质本洁来还洁去,强于污淖陷渠沟。

尔今死去侬收葬,未卜侬身何日丧。

侬今葬花人笑痴,他年葬侬知是谁。

试看春残花渐落,便是红颜老死时;

一朝春尽红颜老,花落人亡两不知。

——程高通行本花谢花飞飞满天,红消香断有谁怜。

游丝软系飘春榭,落絮轻沾扑绣帘。

闺中女儿惜春暮,愁绪满怀无释处。

手把花锄出绣帘,忍踏落花来复去。

柳丝榆荚自芳菲,不管桃飘与李飞。

桃李明年能再发,明年闺中知有谁。

三月香巢已垒成,梁间燕子太无情。

明年花发虽可啄,却不道人去梁空巢也倾。

一年三百六十日,风刀霜剑严相逼。

明媚鲜妍能几时。

一朝漂泊难寻觅。

花开易见落难寻,阶前闷死葬花人。

独倚花锄泪暗洒,洒上空枝见血痕。

杜鹃无语正黄昏,荷锄归去掩重门。

青灯照壁人初睡,冷雨敲窗被未温。

怪奴底事倍伤神。

半为怜春半恼春。

怜春忽至恼忽去,至又无言去不闻。

昨宵庭外悲歌发,知是花魂与鸟魂。

花魂鸟魂总难留,鸟自无言花自羞。

愿奴胁下生双翼,随花飞到天尽头。

天尽头,何处有香丘。

未若锦囊收艳骨,一抷净土掩风流。

质本洁来还洁去,强于污淖陷渠沟。

尔今死去侬收葬,未卜侬身何日丧。

侬今葬花人笑痴,他年葬侬知有谁。

试看春残花渐落,便是红颜老死时。

一朝春尽红颜老,花落人亡两不知。

——甲戌本花谢花飞花满天,红消香断有谁怜。

游丝软系飘春榭,落絮轻沾扑绣帘。

帘中女儿惜春莫,愁绪满怀无处诉。

手把花锄出绣帘,忍踏落花来复去。

柳丝榆荚自芳菲,不管桃飘与柳飞。

桃李明年能再发,明岁闺中知有谁。

三月香巢已垒成,梁间燕子太无情。

明年花发虽可啄,却不道人去梁空巢也倾。

一年三百六十日,风刀霜剑严相逼。

明媚鲜妍能几时。

一朝漂泊难寻觅。

花开易见落难寻,阶前闷杀葬花人。

独把香锄泪暗洒,洒上花枝见血痕。

杜鹃无语正黄昏,荷锄归去掩重门。

青灯照壁人初睡,冷雨敲窗被未温。

怪奴底事倍伤神。

半为怜春半恼春。

怜春忽至恼忽去,至又无言去不闻。

昨宵庭外悲歌发,知是花魂与鸟魂。

花魂鸟魂总难留,鸟自无言花自羞。

愿奴胁下生双翼,随花飞落天尽头。

天尽头,何处有香丘。

未若锦囊收艳骨,一抔冷土掩风流。

质本洁来还洁去,强于污淖陷渠沟。

尔今死去奴收葬,未卜奴身何日亡。

奴今葬花人笑痴,他年葬奴知是谁。

试看春残花渐落,便是红颜老死时。

一朝春尽红颜老,花落人亡两不知。

——周汝昌校本

花儿已经枯萎凋残,风儿吹得它漫天旋转。褪尽了鲜红颜色,消失了芳香,有谁对它同情哀怜?柔软的蛛丝儿似断似连,飘荡在春天的树间。漫天飘散的柳絮随风扑来,沾满了绣花的门帘。闺房中的少女,面对着残春的景色多么惋惜。满怀忧郁惆怅,没有地方寄托愁绪。手拿着锄花的铁锄,挑开门帘走到园里。园里花儿飘了一地,我怎忍心踏着花儿走来走去?轻佻的柳絮,浅薄的榆钱,只知道显耀自己的芳菲。不顾桃花飘零,也不管李花纷飞。待到来年大地春回,桃树李树又含苞吐蕊。可来年的闺房啊,还能剩下谁?新春三月燕子噙来百花,散着花香的巢儿刚刚垒成。梁间的燕子啊,糟蹋了多少鲜花多么无情!明年百花盛开时节,你还能叼衔花草。你怎能料到房主人早已死去,旧巢也已倾落,只有房梁空空。一年三百六十天啊,过的是什么日子!刀一样的寒风,利剑般的严霜,无情地摧残着花枝。明媚的春光,艳丽的花朵,能够支撑几时。一朝被狂风吹去,再也无处寻觅。花开时节容易看到,一旦飘落难以找寻。站在阶前愁思满怀,愁坏了我这葬花的人。手里紧握着花锄,我默默地抛洒泪珠。泪珠儿洒满了空枝,空枝上浸染着斑斑血痕。杜鹃泣尽了血泪默默无语,愁惨的黄昏正在降临。我扛着花锄忍痛归去,紧紧地关上重重闺门;青冷的灯光照射着四壁,人们刚刚进入梦境。轻寒的春雨敲打着窗棂,床上的被褥还是冷冷冰冰。人们奇怪是什么事情,使我今天这样格外伤心?一半是对美好春光的爱惜,一半是恼恨春天的逝去。我高兴春天突然来临,又为它匆匆归去感到抑郁。春天悄然无语地降临人间,又一声不响地离去。昨晚不知院外什么地方,传来一阵阵悲凉的歌声。不知道是花儿的灵魂,还是那鸟儿的精灵?不管是花儿的灵魂,还是鸟儿的精灵,都一样地难以挽留。问那鸟儿,鸟儿默默无语,问那花儿,花儿低头含羞。我衷心地希望啊,如今能够生出一双翅膀。尾随那飞去的花儿,飞向那天地的尽头。纵使飞到天地的尽头,那里又有埋葬香花的魂丘?不如用这锦绣的香袋,收敛你那娇艳的尸骨。再堆起一堆洁净的泥土,埋葬你这绝代风流。愿你那高贵的身体,洁净的生来,洁净的死去。不让它沾染上一丝儿污秽,被抛弃在那肮脏的河沟。花儿啊,你今天死去,我来把你收葬。谁知道我这薄命的人啊,什么时候忽然命丧?我今天把花儿埋葬,人们都笑我痴情。等到我死去的时候,有谁把我掩埋?不信请看那凋残的春色,花儿正在渐渐飘落。那也就是闺中的少女,衰老死亡的时刻。一旦春天消逝,少女便也白发如丝。花儿凋零人死去,花儿人儿两不知!

zàng huā yín
[ [ qīng cháo ] ] cáo xuě qín
huā xiè huā fēi huā mǎn tiān hóng xiāo xiāng duàn yǒu shuí lián       
yóu ruǎn piāo chūn xiè luò qīng zhān xiù lián       
guī zhōng ér chūn chóu mǎn huái 怀 shì chù       
shǒu huā chú chū xiù lián rěn luò huā lái       
liǔ jiá fāng fēi guǎn táo piāo fēi       
táo míng nián néng zài míng nián guī zhōng zhī yǒu shuí       
sān yuè xiāng cháo lěi chéng liáng jiān yàn tài qíng       
míng nián huā suī zhuó què dào rén liáng kōng cháo qīng       
nián sān bǎi liù shí fēng dāo shuāng jiàn yán xiàng       
míng mèi xiān yán néng shí cháo piāo nán xún       
huā kāi jiàn luò nán xún jiē qián chóu shā zàng huā rén       
huā chú lèi àn shàng kōng zhī jiàn xuè hén       
juān zhèng huáng hūn chú guī yǎn zhòng mén       
qīng dēng zhào rén chū shuì lěng qiāo chuāng bèi wèi wēn       
guài shì bèi shāng shén       
bàn wéi lián chūn bàn nǎo chūn       
lián chūn zhì nǎo zhì yòu yán wèi wén       
zuó xiāo tíng wài bēi zhī shì huā hún niǎo hún       
huā hún niǎo hún zǒng nán liú niǎo yán huā xiū       
yuàn nóng shēng shuāng suí huā fēi dào tiān jìn tóu       
tiān jìn tóu chù yǒu xiāng qiū       
wèi ruò jǐn náng shōu yàn póu jìng yǎn fēng liú       
zhì běn jié lái hái jié qiáng nào xiàn gōu       
ěr jīn nóng shōu zàng wèi bo nóng shēn sàng       
nóng jīn zàng huā rén xiào chī nián zàng nóng zhī shì shuí       
shì kàn chūn cán huā jiàn luò biàn 便 shì hóng yán lǎo shí       
cháo chūn jìn hóng yán lǎo huā luò rén wáng liǎng zhī       
chéng gāo tōng háng běn huā xiè huā fēi fēi mǎn tiān hóng xiāo xiāng duàn yǒu shuí lián       
yóu ruǎn piāo chūn xiè luò qīng zhān xiù lián       
guī zhōng ér chūn chóu mǎn huái 怀 shì chù       
shǒu huā chú chū xiù lián rěn luò huā lái       
liǔ jiá fāng fēi guǎn táo piāo fēi       
táo míng nián néng zài míng nián guī zhōng zhī yǒu shuí       
sān yuè xiāng cháo lěi chéng liáng jiān yàn tài qíng       
míng nián huā suī zhuó què dào rén liáng kōng cháo qīng       
nián sān bǎi liù shí fēng dāo shuāng jiàn yán xiàng       
míng mèi xiān yán néng shí       
cháo piāo nán xún       
huā kāi jiàn luò nán xún jiē qián mèn zàng huā rén       
huā chú lèi àn shàng kōng zhī jiàn xuè hén       
juān zhèng huáng hūn chú guī yǎn zhòng mén       
qīng dēng zhào rén chū shuì lěng qiāo chuāng bèi wèi wēn       
guài shì bèi shāng shén       
bàn wéi lián chūn bàn nǎo chūn       
lián chūn zhì nǎo zhì yòu yán wén       
zuó xiāo tíng wài bēi zhī shì huā hún niǎo hún       
huā hún niǎo hún zǒng nán liú niǎo yán huā xiū       
yuàn xié xià shēng shuāng suí huā fēi dào tiān jìn tóu       
tiān jìn tóu chù yǒu xiāng qiū       
wèi ruò jǐn náng shōu yàn pēi jìng yǎn fēng liú       
zhì běn jié lái hái jié qiáng nào xiàn gōu       
ěr jīn nóng shōu zàng wèi bo nóng shēn sàng       
nóng jīn zàng huā rén xiào chī nián zàng nóng zhī yǒu shuí       
shì kàn chūn cán huā jiàn luò biàn 便 shì hóng yán lǎo shí       
cháo chūn jìn hóng yán lǎo huā luò rén wáng liǎng zhī       
jiǎ běn huā xiè huā fēi huā mǎn tiān hóng xiāo xiāng duàn yǒu shuí lián       
yóu ruǎn piāo chūn xiè luò qīng zhān xiù lián       
lián zhōng ér chūn chóu mǎn huái 怀 chù       
shǒu huā chú chū xiù lián rěn luò huā lái       
liǔ jiá fāng fēi guǎn táo piāo liǔ fēi       
táo míng nián néng zài míng suì guī zhōng zhī yǒu shuí       
sān yuè xiāng cháo lěi chéng liáng jiān yàn tài qíng       
míng nián huā suī zhuó què dào rén liáng kōng cháo qīng       
nián sān bǎi liù shí fēng dāo shuāng jiàn yán xiàng       
míng mèi xiān yán néng shí       
cháo piāo nán xún       
huā kāi jiàn luò nán xún jiē qián mèn shā zàng huā rén       
xiāng chú lèi àn shàng huā zhī jiàn xuè hén       
juān zhèng huáng hūn chú guī yǎn zhòng mén       
qīng dēng zhào rén chū shuì lěng qiāo chuāng bèi wèi wēn       
guài shì bèi shāng shén       
bàn wéi lián chūn bàn nǎo chūn       
lián chūn zhì nǎo zhì yòu yán wén       
zuó xiāo tíng wài bēi zhī shì huā hún niǎo hún       
huā hún niǎo hún zǒng nán liú niǎo yán huā xiū       
yuàn xié xià shēng shuāng suí huā fēi luò tiān jìn tóu       
tiān jìn tóu chù yǒu xiāng qiū       
wèi ruò jǐn náng shōu yàn póu lěng yǎn fēng liú       
zhì běn jié lái hái jié qiáng nào xiàn gōu       
ěr jīn shōu zàng wèi bo shēn wáng       
jīn zàng huā rén xiào chī nián zàng zhī shì shuí       
shì kàn chūn cán huā jiàn luò biàn 便 shì hóng yán lǎo shí       
cháo chūn jìn hóng yán lǎo huā luò rén wáng liǎng zhī       
zhōu chāng xiào běn
热度:228 作者: [宋朝] 苏轼
类型:写花|写山|写人|燕子|写云|

记得画屏初会遇。

好梦惊回,望断高唐路。

燕子双飞来又去。

纱窗几度春光暮。

那日绣帘相见处。

低眼佯行,笑整香云缕。

敛尽春山羞不语。

人前深意难轻诉。

dié liàn huā
[ [ sòng cháo ] ] shì
huà píng chū huì       
hǎo mèng jīng huí , , wàng duàn gāo táng       
yàn shuāng fēi lái yòu       
shā chuāng chūn guāng       
xiù lián xiàng jiàn chù       
yǎn yáng háng , , xiào zhěng xiāng yún       
liǎn jìn chūn shān xiū       
rén qián shēn nán qīng
热度:192 作者: [宋朝] 苏轼
类型:写花|写水|写人|燕子|写草|闻声|秋千|

花褪残红青杏小。

燕子飞时,绿水人家绕。

枝上柳绵吹又少,天涯何处无芳草!墙里秋千墙外道。

墙外行人,墙里佳人笑。

笑渐不闻声渐悄,多情却被无情恼。

dié liàn huā
[ [ sòng cháo ] ] shì
huā tuì cán hóng qīng xìng xiǎo       
yàn fēi shí , , 绿 shuǐ rén jiā rào       
zhī shàng liǔ mián chuī yòu shǎo , , tiān chù fāng cǎo ! ! qiáng qiū qiān qiáng wài dào       
qiáng wài háng rén , , qiáng jiā rén xiào       
xiào jiàn wén shēng jiàn qiāo , , duō qíng què bèi qíng nǎo
热度:350 作者: [唐朝] 杜牧
类型:燕子|

汉宫一百四十五, 多下珠帘闭锁窗, 何处营巢夏将半, 茅檐烟里语双双。

注释
[1]汉宫:泛指皇室宫殿。
[2]营巢:垒窝、筑巢。

[3]茅檐烟里:指平民百姓家室外的屋檐下,室内的梁檩上。

译文

这是描写村庄里燕子的诗,可是诗人首先没有从村子里来写,而是写的皇室。“汉宫一百四十五,多下珠帘锁玉窗”这样的话燕子去了哪里呢?很自然的引出“何处营巢夏将半,”到哪里去了呢?夏天都过了一半了。是在“茅檐烟里语双双。”是在村庄升起轻烟的地方双双呢喃呢。描写了燕子在小村庄中自由自在地生活。


cūn shě yàn
[ [ táng cháo ] ]
hàn gōng bǎi shí , ,        duō xià zhū lián suǒ chuāng , ,        chù yíng cháo xià jiāng bàn , ,        máo yán yān shuāng shuāng
热度:117 作者: [唐朝] 杜甫
类型:写花|写水|写人|写湖|燕子|

湖南为客动经春,燕子衔泥两度新。

旧入故园尝识主,如今社日远看人。

可怜处处巢居室,何异飘飘托此身。

暂语船樯还起去,穿花贴水益沾巾。

yàn lái zhōu zhōng zuò
[ [ táng cháo ] ]
nán wéi dòng jīng chūn , , yàn xián liǎng xīn       
jiù yuán cháng shí zhǔ , , jīn shè yuǎn kàn rén       
lián chù chù cháo shì , , piāo piāo tuō shēn       
zàn chuán qiáng hái , , chuān 穿 huā tiē shuǐ zhān jīn
热度:161 作者: [唐朝] 杜甫
类型:写人|燕子|

熟知茅斋绝低小,江上燕子故来频。

衔泥点污琴书内,更接飞虫打着人。

jué màn xìng jiǔ shǒu
[ [ táng cháo ] ]
shú zhī máo zhāi jué xiǎo , , jiāng shàng yàn lái pín       
xián diǎn qín shū nèi , , gèng jiē fēi chóng zhe rén
热度:260 作者: [唐朝] 白居易
类型:写人|相思|燕子|月夜|

(一)楼上残灯伴晓霜,独眠人起合欢床。

相思一夜情多少,地角天涯未是长。

──张仲素满床明月满帘霜,被冷灯残拂卧床。

燕子楼中霜月夜,秋来只为一人长。

──白居易 (二)北邙松柏锁愁烟,燕子楼中思悄然。

自埋剑履歌尘散,红袖香销已十年。

──张仲素钿晕罗衫色似烟,几回欲著即潸然。

自从不舞霓裳曲,叠在空箱十一年。

──白居易(三)适看鸿雁洛阳回,又睹玄禽逼社来。

瑶瑟玉箫无意绪,任从蛛网任从灰。

──张仲素今春有客洛阳回,曾到尚书墓上来。

yàn lóu
[ [ táng cháo ] ] bái
( ( ) ) lóu shàng cán dēng bàn xiǎo shuāng , , mián rén huān chuáng       
xiàng qíng duō shǎo , , jiǎo tiān wèi shì zhǎng       
zhāng zhòng mǎn chuáng míng yuè mǎn lián shuāng , , bèi lěng dēng cán chuáng       
yàn lóu zhōng shuāng yuè , , qiū lái zhī wéi rén zhǎng       
bái        ( ( èr ) ) běi máng sōng bǎi suǒ chóu yān , , yàn lóu zhōng qiāo rán       
mái jiàn chén sàn , , hóng xiù xiāng xiāo shí nián       
zhāng zhòng diàn yūn luó shān yān , , huí zhe shān rán       
cóng shang , , dié zài kōng xiāng shí nián       
bái ( ( sān ) ) shì kàn hóng 鸿 yàn luò yáng huí , , yòu xuán qín shè lái       
yáo xiāo , , rèn cóng zhū wǎng rèn cóng huī       
zhāng zhòng jīn chūn yǒu luò yáng huí , , céng dào shàng shū shàng lái
热度:476 作者: [唐朝] 杜甫
类型:写景|春天|写雨|写风|写花|感慨|燕子|写鱼|

去郭轩楹敞,无村眺望赊。

澄江平少岸,幽树晚多花。

细雨鱼儿出,微风燕子斜。

城中十万户,此地两三家。

译文【其一】  草堂远离城郭,轩楹宽敞,极目远眺,没有村庄阻隔,视野开阔。江水清澈,江水上涨,几与江岸齐平,因而几乎看不到江岸,草堂四周,树木葱茏,在春日的黄昏里 ,盛开着似锦的繁花。蒙蒙细雨中,鱼儿欢跃,时不时跳出水面,微微风中,燕子斜飞。城中有十万户人家,而此地只有两三户人家。

【其二】  蜀地四川的天气常常在夜里下雨,在水边的栏杆旁已能看到天色转晴。花叶被雨水淋得湿润,树林里密密麻麻地布满水洼,我的衣服和枕席也干了。我不能承受现在的体弱多病,又哪里还看重功利与浮名。慢慢地倒酒来饮,我凭借它来陪伴我的余生。

注释①水槛:指水亭之槛,可以凭槛眺望,舒畅身心,读jiàn。②去郭轩楹敞:远离城郭。轩楹:指草堂的建筑物。轩,长廊;楹,柱子。敞,开朗。③无村眺望赊:因附近无村庄遮蔽,故可远望。赊:长,远。④澄江平少岸:澄清的江水高与岸平,因而很少能看到江岸。⑤城中十万户,此地两三家.:将“城中十万户”与“此地两三家”对照,见得此地非常清幽。城中,指成都。⑥蜀天:蜀中雅州,常多阴雨,号曰漏天。⑦槛:栏杆。  ⑧祗(zhī):恭敬。⑨尚:崇尚,注重。浮名:虚名。  ⑩涓涓:细水缓流的样子。

shuǐ kǎn qiǎn xīn èr shǒu zhī
[ [ táng cháo ] ]
guō xuān yíng chǎng , , cūn tiào wàng shē       
chéng jiāng píng shǎo àn , , yōu shù wǎn duō huā       
ér chū , , wēi fēng yàn xié       
chéng zhōng shí wàn , , liǎng sān jiā