古诗词大全

热度:7 作者: [宋朝] 卫宗武
类型:写风|写山|写水|写马|写鬼|写湖|写云|写鱼|

四月五月淫涝积,噬啮丘垤吞原隰。

匪惟为沼荡为陂,万顷秧云泯无迹。

攒雅联尾空飞翻,化鳌为城难障塞。

五湖三泖俗贯通,当接重江势洄潏。

茅茨比屋何可存,谷麦千金不论直。

懦夫全室葬鱼腹,强者呼做作蟊贼。

闭糴成风牢莫回,劝分有令徒无益。

间存垅亩护余苗,曾不什一于千百。

旱赤坚栗刈未齐,晚红{左禾右罢}稏苞欲实。

饥农竞喜新谷收,一饱充肠云可必。

夫何八月天瓢倾,其来震荡而飘忽。

势如阵马奔不停,银溜浪浪欲穿石。

直疑群龙翻九河,小山摇撼大山兀。

须臾泛溢满中庭,平地如渊深计尺。

明朝清进驻变白波,浩浩汤汤弥甚昔。

积阴为冷不堪收,殆类鸿蒙未开闢。

又如历代政昏蒙,熏如宇宙成幽墨。

飚旋雾塞昼冥冥,常俾苍生气湮郁。

檐间点滴无时乾,犹幸滂沱间霂霡。

登场惟苦禾耳生,栖亩尚有禾头出。

深虞衮衮倾盆来,已坏垂成价目灭没。

大家盖藏悉已空,犹恐有司徵敛急。

若使租无斗斛收,卒岁输官何自给。

贫家薪桂米逾珠,待哺嗸嗸并日食。

若使粒价更涌腾,宁不枕藉为沟瘠。

彼苍亦必悯时艰,忍视斯民至斯极。

我念民穷作此歌,歌此能令鬼神泣。

鬼神为我诉之天,天岂不惟民是恤。

似闻诰下驱六丁,翦夷水怪歼群慝。

怒霆笑电悉屏除,抉云推上红轮日。

更愿阳乌溥至仁,大放光明照幽仄。

郁者斯通枉者伸,顿苏民气舒民力。

洪波卷空九土晞,多稼穰穰登黍稷。

庶令千里免阻饥,可反愁邦为乐国。

xià qiū suì yòng jìn zhǎng yán shí
[ [ sòng cháo ] ] wèi zōng
yuè yuè yín lào shì niè qiū dié tūn yuán        fěi wéi wéi zhǎo dàng wéi bēi wàn qǐng yāng yún mǐn        zǎn lián wěi kōng fēi fān huà áo wéi chéng nán zhàng sāi        sān mǎo guàn tōng dāng jiē zhòng jiāng shì huí jué        máo cún mài qiān jīn lùn zhí        nuò quán shì zàng qiáng zhě zuò zuò máo zéi        chéng fēng láo huí quàn fèn yǒu lìng        jiān cún lǒng miáo céng shí qiān bǎi        hàn chì jiān wèi wǎn hóng { { zuǒ yòu } } bāo shí        nóng jìng xīn shōu bǎo chōng cháng yún        yuè tiān piáo qīng lái zhèn dàng ér piāo        shì zhèn bēn tíng yín liū làng làng chuān 穿 shí        zhí qún lóng fān jiǔ xiǎo shān yáo hàn shān        fàn mǎn zhōng tíng píng yuān shēn chǐ        míng cháo qīng jìn zhù biàn bái hào hào tāng tāng shèn        yīn wéi lěng kān shōu dài lèi hóng 鸿 méng wèi kāi        yòu dài zhèng hūn méng xūn zhòu chéng yōu        biāo xuán sāi zhòu míng míng cháng cāng shēng yān        yán jiān diǎn shí qián yóu xìng pāng tuó jiān mài        dēng chǎng wéi ěr shēng shàng yǒu tóu chū        shēn gǔn gǔn qīng pén lái huài chuí chéng jià miè méi        jiā gài cáng kōng yóu kǒng yǒu zhēng liǎn        ruò shǐ 使 dòu shōu suì shū guān gěi        pín jiā xīn guì zhū dài áo áo bìng shí        ruò shǐ 使 jià gèng yǒng téng níng zhěn jiè wéi gōu        cāng mǐn shí jiān rěn shì mín zhì        niàn mín qióng zuò néng lìng guǐ shén        guǐ shén wéi zhī tiān tiān wéi mín shì        wén gào xià liù dīng jiǎn shuǐ guài jiān qún        tíng xiào diàn píng chú jué yún tuī shàng hóng lún        gèng yuàn yáng zhì rén fàng guāng míng zhào yōu        zhě tōng wǎng zhě shēn dùn mín shū mín        hóng juàn kōng jiǔ duō jià ráng ráng dēng shǔ        shù lìng qiān miǎn fǎn chóu bāng wéi guó       
热度:4 作者: [宋朝] 卫宗武
类型:

耸壑松林逾百尺,几年培植至今存。

可怜一量成薪槱,曾见曾高长子孙。

xià sōng shī
[ [ sòng cháo ] ] wèi zōng
sǒng sōng lín bǎi chǐ nián péi zhí zhì jīn cún        lián liàng chéng xīn yǒu céng jiàn céng gāo zhǎng sūn       
热度:7 作者: [宋朝] 卫宗武
类型:写雨|

重来丙舍岁三易,翠巘插队空仍兀突。

乔林郁蓊歼斧{左爿右斤},一二仅存於百亿。

参差历落更孤秀,不假依凭而挺立。

宛如九老瑞唐朝,又类耆英隆宋室。

合兹异代众君子,仙去一朝於此集。

千夫束手何敢向,万牛回首难容力。

已芟嘉植勿复论,寿此佺期不朽骨。

稚松匝地散新秧,头角森森纷羽翼。

他年雨露饱沾濡,满鼻珠玑香习习。

会须百尺长龙身,仍复层林森凤翼。

作诗聊记角弓章,子子孙孙永培植。

sōng suǒ fāng zhí sōng yāng
[ [ sòng cháo ] ] wèi zōng
zhòng lái bǐng shě suì sān cuì yǎn chā duì kōng réng        qiáo lín wěng jiān { { zuǒ pán yòu jīn } } èr jǐn cún bǎi 亿        cān chà luò gèng xiù jiǎ píng ér tǐng        wǎn jiǔ lǎo ruì táng cháo yòu lèi yīng lóng sòng shì        dài zhòng jun1 xiān cháo        qiān shù shǒu gǎn xiàng wàn niú huí shǒu nán róng        shān jiā zhí lùn shòu 寿 quán xiǔ        zhì sōng sàn xīn yāng tóu jiǎo sēn sēn fēn        nián bǎo zhān mǎn zhū xiāng        huì bǎi chǐ zhǎng lóng shēn réng céng lín sēn fèng        zuò shī liáo jiǎo gōng zhāng sūn sūn yǒng péi zhí       
热度:1 作者: [宋朝] 卫宗武
类型:写景|写山|写人|

伊耆嘘至和,薰播弥大地。

有声沸候禽,有色衒名卉。

丽景接川原,浩万历岁几。

于时不得乐,夫人自暴弃。

卑官徒劳人,忆昔续宾戏。

继忝隶部曹,厕迹於朝市。

未几乘汉鄣,归来从绮里。

誓当守衡茅,不复问行李。

方开陶径荒,遽惊周室燬。

时艰慨适逢,身存良自喜。

筑庐傍山栖,视家如客邸。

虽存蓬荜居,似为燕雀芘。

兹辰薄游衍,携友忘汝尔。

书楼舒远眺,林芳犹蜕委。

麦陇连蔬畦,青黄错成绮。

野色入杯棬,山光浮屐底。

阳春艳欲流,霁景浩无际。

献酬乐佳宾,续广赖吾子。

朝来补吟事,粗不忝诗礼。

顾余八十叟,忘我忘忘世。

醺余扶杖归,笑语喧童稚。

斯游固已适,未足穷乐意。

九峰苇可杭,相望在尺咫。

忧先天下忧,乐岂果在是。

忧乐存诸心,尚堪追禊事。

shú lóu chūn ér bèi yùn
[ [ sòng cháo ] ] wèi zōng
zhì xūn        yǒu shēng fèi hòu qín yǒu xuàn míng huì        jǐng jiē chuān yuán hào wàn suì        shí rén bào        bēi guān láo rén bīn        tiǎn cáo cháo shì        wèi chéng hàn zhāng guī lái cóng        shì dāng shǒu héng máo wèn háng        fāng kāi táo jìng huāng jīng zhōu shì huǐ        shí jiān kǎi shì féng shēn cún liáng        zhù bàng shān shì jiā        suī cún péng wéi yàn què        chén báo yóu yǎn xié yǒu wàng ěr        shū lóu shū yuǎn tiào lín fāng yóu tuì wěi        mài lǒng lián shū qīng huáng cuò chéng        bēi juàn shān guāng        yáng chūn yàn liú jǐng hào        xiàn chóu jiā bīn guǎng 广 lài        cháo lái yín shì tiǎn shī        shí sǒu wàng wàng wàng shì        xūn zhàng guī xiào xuān tóng zhì        yóu shì wèi qióng        jiǔ fēng wěi háng xiàng wàng zài chǐ zhǐ        yōu xiān tiān xià yōu guǒ zài shì        yōu cún zhū xīn shàng kān zhuī shì       
热度:8 作者: [宋朝] 卫宗武
类型:写雨|写风|写云|

世更日月同昃盈。

依然有谷中窈冥。

修先夹道互经纬,宛如一机翠织成。

非繇培植得揽玩,何异不稼而有囷。

箨龙个个出头号角,密者栉比疏犹簪。

婵娟色媚已映月,团栾气合行屯云。

雨余寻丈忽耸拔,其上速若鸢肩腾。

中边别种相间簉,又类润玉陪清冰。

我将於此事著述。

编摩自足供杀青。

此君时对吐秀句,检境亦不孤閒身。

凉床滑簟午睡足,坐听雅奏来风声。

fén yuàn xīn huáng · · líng
[ [ sòng cháo ] ] wèi zōng
shì gèng yuè tóng yíng        rán yǒu zhōng yǎo míng        xiū xiān jiá dào jīng wěi wǎn cuì zhī chéng        fēi yáo péi zhí lǎn wán jià ér yǒu qūn        tuò lóng chū tóu hào jiǎo zhě zhì shū yóu zān        chán juān mèi yìng yuè tuán luán háng tún yún        xún zhàng sǒng shàng ruò yuān jiān téng        zhōng biān bié zhǒng xiàng jiān zào yòu lèi rùn péi qīng bīng        jiāng shì zhe shù        biān gòng shā qīng        jun1 shí duì xiù jiǎn jìng jiān shēn        liáng chuáng huá diàn shuì zuò tīng zòu lái fēng shēng       
热度:5 作者: [宋朝] 卫宗武
类型:写风|写山|写云|

琅玕挺秀径尺盈,森森直上摩苍冥。

封培保护犹重器,岁余二十林方成。

绳绳孙子更杰出,远过鼻祖尤轮囷。

蔚然翠羽渐成葆,稚者碧玉初抽簪。

泥涂甫见露头角,意气已欲生风云。

繁枝会致凤栖止,修干能作龙飞腾。

我来其下避新暑,洒若涧壑涵层冰。

清高直亮异凡种,愿言世与山长青。

绿漪岂但为目玩,於焉观德知修身。

吾宗叡圣所宜法,如圭如璧扬休声。

fén yuàn xīn huáng
[ [ sòng cháo ] ] wèi zōng
láng gān tǐng xiù jìng chǐ yíng sēn sēn zhí shàng cāng míng        fēng péi bǎo yóu zhòng suì èr shí lín fāng chéng        shéng shéng sūn gèng jié chū yuǎn guò yóu lún qūn        wèi rán cuì jiàn chéng bǎo zhì zhě chū chōu zān        jiàn tóu jiǎo shēng fēng yún        fán zhī huì zhì fèng zhǐ xiū gàn néng zuò lóng fēi téng        lái xià xīn shǔ ruò jiàn hán céng bīng        qīng gāo zhí liàng fán zhǒng yuàn yán shì shān zhǎng qīng        绿 dàn wéi wán yān guān zhī xiū shēn        zōng ruì shèng suǒ guī yáng xiū shēng       
热度:4 作者: [宋朝] 卫宗武
类型:写山|写水|写人|

僧庵恰好傍山坳,门外幽泉碎玉敲。

棋罢道人心似水,一钩新月挂松梢。

fén ān duì yuè
[ [ sòng cháo ] ] wèi zōng
sēng ān qià hǎo bàng shān ào mén wài yōu quán suì qiāo        dào rén xīn shuǐ gōu xīn yuè guà sōng shāo       
热度:5 作者: [宋朝] 卫宗武
类型:写雨|写风|写山|写雷|写梅|

梅雨成霖味已甘,淋淳更久恐难堪。

风雷几昼起平陆,星斗一宵移下潭。

万畛针芒青曳曳,千山鳞羽绿毵毵。

老夫晴雨不关念,心醉青编维日酣。

qíng · · sān
[ [ sòng cháo ] ] wèi zōng
méi chéng lín wèi gān lín chún gèng jiǔ kǒng nán kān        fēng léi zhòu píng xīng dòu xiāo xià tán        wàn zhěn zhēn máng qīng qiān shān lín 绿 sān sān        lǎo qíng guān niàn xīn zuì qīng biān wéi hān       
热度:8 作者: [宋朝] 卫宗武
类型:写景|写山|写鸟|

披雾出松关,行行破晓寒。

崎岖忽平坦,迤逦复巑屼。

霜沐林光沃,山围野色宽。

朝曦开霁景,鸣鸟亦声懽。

qíng · · èr
[ [ sòng cháo ] ] wèi zōng
chū sōng guān háng háng xiǎo hán        píng tǎn cuán        shuāng lín guāng shān wéi kuān        cháo kāi jǐng míng niǎo shēng guàn       
热度:8 作者: [宋朝] 卫宗武
类型:

积涝初收喜气浮,三农不负稻粱谋。

临流一望舒眵目,数叠青峦万亩秋。

qíng · ·
[ [ sòng cháo ] ] wèi zōng
lào chū shōu sān nóng dào liáng móu        lín liú wàng shū chī shù dié qīng luán wàn qiū