古诗词大全

热度:4 作者: [宋朝] 王令
类型:写雨|写风|写云|

坐将赤热忧天下,安得清风借我曹。

力卷雨来无岁旱,尽吹云去放天高。

岂随虎口令轻啸,愿助源毛绝远劳。

江海可怜无际岸,等闲假借作波涛。

shǔ fēng
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
zuò jiāng chì yōu tiān xià ān qīng fēng jiè cáo        juàn lái suì hàn jìn chuī yún fàng tiān gāo        suí kǒu lìng qīng xiào yuàn zhù yuán máo jué yuǎn láo        jiāng hǎi lián àn děng xián jiǎ jiè zuò tāo       
热度:5 作者: [宋朝] 王令
类型:写雨|写风|写云|

暑云无雨易飞扬,旱日当天不可望。

浪走俗尘无远到,不如嘉树坐余凉。

已嫌风少难平暑,更被蝉饥取实肠。

梦到周公才我事,如何陶令说羲皇。

shǔ zhōng lǎn chū
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
shǔ yún fēi yáng hàn dāng tiān wàng        làng zǒu chén yuǎn dào jiā shù zuò liáng        xián fēng shǎo nán píng shǔ gèng bèi chán shí cháng        mèng dào zhōu gōng cái shì táo lìng shuō huáng       
热度:2 作者: [宋朝] 王令
类型:写雨|写山|写云|

晚虹随雨过山巅,谁插青云倒挂悬。

可惜两垂空到海,不令一直径冲天。

不堪暮霭难相蔽,常到斜阳亦可怜。

好使渴来能剧饮,且教浮壑减清渊。

wǎn hóng
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
wǎn hóng suí guò shān diān shuí chā qīng yún dǎo guà xuán        liǎng chuí kōng dào hǎi lìng zhí jìng chōng tiān        kān ǎi nán xiàng cháng dào xié yáng lián        hǎo shǐ 使 lái néng yǐn qiě jiāo jiǎn qīng yuān       
热度:2 作者: [宋朝] 王令
类型:写风|写水|写人|

月形如张弓,下影射秋水。

寒江风静时,逮目失洲沚。

渔歌去时唱,归和讙未已。

岂无人间乐,自快适为喜。

客子有倦怀,归心动秋苇。

更假沧浪清,聊用洗尘耳。

wǎn
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
yuè xíng zhāng gōng xià yǐng shè qiū shuǐ        hán jiāng fēng jìng shí dǎi shī zhōu zhǐ        shí chàng guī huān wèi        rén jiān kuài shì wéi        yǒu juàn huái 怀 guī xīn dòng qiū wěi        gèng jiǎ cāng làng qīng liáo yòng chén ěr       
热度:1 作者: [宋朝] 王令
类型:写风|写云|

常恐朝阴至夕曛,好风吹去信多勤。

得逢白日忽开眼,可惜青天尚有云。

安得植梯悬碧落,共操长帚扫妖氛。

恨无玉纩充天耳,垤鹳鸣鸠愿不闻。

wǎn qíng mǎn quán
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
cháng kǒng cháo yīn zhì xūn hǎo fēng chuī xìn duō qín        féng bái kāi yǎn qīng tiān shàng yǒu yún        ān zhí xuán luò gòng cāo zhǎng zhǒu sǎo yāo fēn        hèn kuàng chōng tiān ěr dié guàn míng jiū yuàn wén       
热度:0 作者: [宋朝] 王令
类型:

晚岁意不适,新诗老无情。

万古共一叹,百年行半生。

贫忧世累重,贱喜身责轻。

义有不可嗟,非吾不能平。

wǎn suì
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
wǎn suì shì xīn shī lǎo qíng        wàn gòng tàn bǎi nián háng bàn shēng        pín yōu shì lèi zhòng jiàn shēn qīng        yǒu jiē fēi néng píng       
热度:1 作者: [宋朝] 王令
类型:写风|写山|写水|写鸟|写人|无奈|不满|写酒|

太古一去浩万世,百智竞起纷修治。

交将砭刀溃疮痏,纵得平好无完皮。

倾山竭河论曲水,都投大海为酒池。

中间秫稻不满掬,日益酝酿成浇漓。

不知淳风竟何适,万手齐举招不回。

北窗清疏鸟声好,昼榻自稳闲支龟。

尘埃不到日影薄,沈簟拂拂生凉颸。

四支舒安百虑废,彷佛认得太古遗。

散魂怡愉不旁适,心肺正静无邪思。

因能不有世俗梦,独与淳气相盘嬉。

伏羲持刀刻爻画,古意荡尽无铢厘。

睡无吉凶无得失,纵欲强卦安能为。

故能独存至今日,人各己有反不知。

须知睡义大亦盛,岂独床第夸昏迷。

君子劳心事业暇,得时休息安天倪。

小人一心包万险,迨退就枕皆平夷。

使其睡心大充扩,去与君子何毫丝。

当年尝闻曲肱乐,曾及至圣宜无非。

何况於梦更有得,不见公旦因嗟衰。

後来纷纷不知乐,舍去大路趋邪歧。

竹林猖狂事饮锻,扪拨蚤虱无留衣。

好恶纸上浩万端,竟不及此亦可嗤。

蚊虻纷然始谁造,一一口吻如针锥。

食人肌肤得腹饱,不解默去犹鸣飞。

攘拳挥臂不可却,聒耳不异笙匏吹。

虽然今尚尔无奈,当有猎猎秋风时。

尔躯糜溃尔口坏,我床安稳我枕欹。

平时多贤贵不及,会日偃瞑休恬怡。

zhòu shuì
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
tài hào wàn shì bǎi zhì jìng fēn xiū zhì        jiāo jiāng biān dāo kuì chuāng yòu zòng píng hǎo wán        qīng shān jié lùn shuǐ dōu tóu hǎi wéi jiǔ chí        zhōng jiān shú dào mǎn yùn niàng chéng jiāo        zhī chún fēng jìng shì wàn shǒu zhāo huí        běi chuāng qīng shū niǎo shēng hǎo zhòu wěn xián zhī guī        chén āi dào yǐng báo shěn diàn shēng liáng        zhī shū ān bǎi fèi páng rèn tài        sàn hún páng shì xīn fèi zhèng jìng xié        yīn néng yǒu shì mèng chún xiàng pán        chí dāo yáo huà dàng jìn zhū        shuì xiōng shī zòng qiáng guà ān néng wéi        néng cún zhì jīn rén yǒu fǎn zhī        zhī shuì shèng chuáng kuā hūn        jun1 láo xīn shì xiá shí xiū ān tiān        xiǎo rén xīn bāo wàn xiǎn dài tuì 退 jiù zhěn jiē píng        shǐ 使 shuì xīn chōng kuò jun1 háo        dāng nián cháng wén gōng céng zhì shèng fēi        kuàng mèng gèng yǒu jiàn gōng dàn yīn jiē shuāi        hòu lái fēn fēn zhī shě xié        zhú lín chāng kuáng shì yǐn duàn mén zǎo shī liú        hǎo è zhǐ shàng hào wàn duān jìng chī        wén méng fēn rán shǐ shuí zào kǒu wěn zhēn zhuī        shí rén bǎo jiě yóu míng fēi        rǎng quán huī què guō ěr shēng páo chuī        suī rán jīn shàng ěr nài dāng yǒu liè liè qiū fēng shí        ěr kuì ěr kǒu huài chuáng ān wěn zhěn        píng shí duō xián guì huì yǎn míng xiū tián       
热度:3 作者: [宋朝] 王令
类型:写山|写人|写云|

钱塘山人大署壁,曰十月朔日且蚀。

坐者跳起行者留,愚闻之惊智为惑。

我时过市偶自停,眩两目视闹耳听。

自嗟身贱不有位,安得置此诛四刑。

惟此丙申日在未,天面黯郁昏不济。

举头仰日已半亏,群阴得志云不披。

尘函欲开镜尚掩,谁把白壁涂之泥。

大哉玄象浩难测,安有庸人似术得。

天乎反成竖子名,不念吾皇禳以德。

吾闻日名为大明,光一自出灭月星。

今乃为之成薄蚀,安得君子不为小人乘。

shí
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
qián táng shān rén shǔ yuē shí yuè shuò qiě shí        zuò zhě tiào háng zhě liú wén zhī jīng zhì wéi huò        shí guò shì ǒu tíng xuàn liǎng shì nào ěr tīng        jiē shēn jiàn yǒu wèi ān zhì zhū xíng        wéi bǐng shēn zài wèi tiān miàn àn hūn        tóu yǎng bàn kuī qún yīn zhì yún        chén hán kāi jìng shàng yǎn shuí bái zhī        zāi xuán xiàng hào nán ān yǒu yōng rén shù        tiān fǎn chéng shù míng niàn huáng ráng        wén míng wéi míng guāng chū miè yuè xīng        jīn nǎi wéi zhī chéng báo shí ān jun1 wéi xiǎo rén chéng       
热度:3 作者: [宋朝] 王令
类型:写风|写人|写雷|写云|

一夕西风叶下柯,羁人憔悴发沉疴。

穷来无子知难得,命薄于人可奈何。

困卧牛衣空有泪,剧弹铁剑不成歌。

陶家壁冷尘埃满,何日云雷起铁梭。

liáo lài ǒu chéng chéng zhǎng
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
西 fēng xià rén qiáo cuì chén        qióng lái zhī nán mìng báo rén nài        kùn niú kōng yǒu lèi dàn tiě jiàn chéng        táo jiā lěng chén āi mǎn yún léi tiě suō       
热度:5 作者: [宋朝] 王令
类型:写人|写云|

岂曰无衣,不能素裳。

缝齐有锵,直韍以方。

岂曰无衣,不能素履。

絇以为戒,夙夜以无怠。

素裳戋戋,谁涉不褰。

素履几几,谁涉不止。

始也何所为,我推我宗。

恶余之无从,睢盱以为恭。

今也既宣我力,群心慝慝。

毁予以自德,曾莫肯己直。

尔我目矣,何为而眊。

聪亦云听,曾莫有告。

谋及於道,佛且乩以笑。

谓白盖黑,或者亦以赤。

行何必有足,巧言以成迹。

以我有常,从尔罔极。

翩翩者舟,在河之涘。

人待不至,亦以自济。

嗟尔君子,归欤予迟。

shǒu zhāo huáng rèn dào guī
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
yuē néng shang        féng yǒu qiāng zhí fāng        yuē néng        wéi jiè dài        shang jiān jiān shuí shè qiān        shuí shè zhǐ        shǐ suǒ wéi tuī zōng        è zhī cóng suī wéi gōng        jīn xuān qún xīn        huǐ céng kěn zhí        ěr wéi ér mèi        cōng yún tīng céng yǒu gào        móu dào qiě xiào        wèi bái gài hēi huò zhě chì        háng yǒu qiǎo yán chéng        yǒu cháng cóng ěr wǎng        piān piān zhě zhōu zài zhī        rén dài zhì        jiē ěr jun1 guī chí