古诗词大全

热度:4 作者: [宋朝] 王令
类型:写风|写人|写鬼|寂寞|写梅|写羊|

风吹冬暖变春暖,江梅艳艳横新枝。

经年不逢间何久,忽此相遇如有期。

初开珊珊尚寂寞,仙人缀佩悬瑶玑。

从日重来不可辨,漫漫月树留寒辉。

清香芬敷去何远,可惜不使蝶得知。

游人争至无弱夜,对之但笑果喜谁。

不知春工用何术,抟造万物皆可为。

得非各使出所巧,约与斗竞合一时。

不然裁剪未易给,鞭役众鬼宁不噫。

终年成功财几日,旋亦堕坏良可悲。

传闻昔时大烹享,九牛合鼎羊豕随。

一取所实荐滋味,神啜不吐人食宜。

安知後世无所用,儿嚼不美还弃之。

古今万事皆若此,为尔绕树成嗟咨。

méi huā · · líng
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
fēng chuī dōng nuǎn biàn chūn nuǎn jiāng méi yàn yàn héng xīn zhī        jīng nián féng jiān jiǔ xiàng yǒu        chū kāi shān shān shàng xiān rén zhuì pèi xuán yáo        cóng zhòng lái biàn màn màn yuè shù liú hán huī        qīng xiāng fēn yuǎn shǐ 使 dié zhī        yóu rén zhēng zhì ruò duì zhī dàn xiào guǒ shuí        zhī chūn gōng yòng shù tuán zào wàn jiē wéi        fēi shǐ 使 chū suǒ qiǎo yuē dòu jìng shí        rán cái jiǎn wèi gěi biān zhòng guǐ níng        zhōng nián chéng gōng cái xuán duò huài liáng bēi        chuán wén shí pēng xiǎng jiǔ niú dǐng yáng shǐ suí        suǒ shí jiàn wèi shén chuò rén shí        ān zhī hòu shì suǒ yòng ér jiáo měi hái zhī        jīn wàn shì jiē ruò wéi ěr rào shù chéng jiē       
热度:4 作者: [宋朝] 王令
类型:写雪|写风|写花|写人|

晓枝开早未多稠,屡嗅清香不忍收。

万木已知春尽到,百花常负後来羞。

东风也合相和暖,腊雪无端欲滞留。

满眼萧疏正堪惜,莫将棋笛起人愁。

méi huā
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
xiǎo zhī kāi zǎo wèi duō chóu xiù qīng xiāng rěn shōu        wàn zhī chūn jìn dào bǎi huā cháng hòu lái xiū        dōng fēng xiàng nuǎn xuě duān zhì liú        mǎn yǎn xiāo shū zhèng kān jiāng rén chóu       
热度:12 作者: [宋朝] 王令
类型:写风|写花|山水|写山|写水|写鸟|写人|写鬼|图画|写鱼|

山环环兮相围,溪乱乱兮涟漪。

花漫漫兮不极,路缭缭兮安之。

弃舟步岸兮欲进复疑,山平阜断兮忽得平原巨泽,莽不知其东西。

桑麻言言兮田野孔治,风回地近兮将亦闻乎犬鸡。

信有居者兮,盍亦往而从之。

语何为乎独秦,服何为乎异时。

见何惊兮遌错,貌何野而栖迟。

问何迂兮古昔,听何感而喑噫。

秦崩晋代兮河覆山移,天颠地陷兮何有不知。

上无君兮孰主,下无令兮孰随。

身群居而孰法,子娶嫁而孰媒。

既弃此而不用,何久保而弗离。

岂畏伏於乱世兮,犹鱼潜而鸟栖。

宁知君之为扰兮,不知上之可依。

岂惩薄而过厚兮,遂笃信而忘欺。

将久习以成俗兮,亦耳目之无知。

眷叙言之绸缪,与欢意之依稀。

及情终而礼阕,忽回肠而念归。

更酸频而惨頞,叹异世之从容。

惜暂遇之偶然,嗟之离而莫同。

舟招招而去岸,帆冉冉以行风。

豁山霭之披袪,赫晓日之曈曨。

惊回舟而返盼,忽迳断而溪穷。

目恍惚兮图画,心輈张兮梦中。

何一人之独悟,遂万世之迷踪。

惟天地之茫茫兮,故神怪之或容。

惟昔王之制治兮,恶魑魅之人逢。

逮後世之陵夷兮,固人鬼之争雄。

抑武陵之丽秀兮,故水复而山重。

及岸悬而磴绝,人迹之不到兮,反疑与夫仙通。

君生其地兮,宜神气之所锺。

观颜面之峭峭兮,其秀犹有山水之余风。

悯斯民之无知兮,久鬼覆而仙蒙。

愿穷探兮远览,究非是之所从。

因高言而大唱,一洗世之昏聋。

táo yuán háng sòng zhāng jié zhòng guī líng
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
shān huán huán xiàng wéi luàn luàn lián        huā màn màn liáo liáo ān zhī        zhōu àn jìn shān píng duàn píng yuán mǎng zhī dōng 西        sāng yán yán tián kǒng zhì fēng huí jìn jiāng wén quǎn        xìn yǒu zhě wǎng ér cóng zhī        wéi qín wéi shí        jiàn jīng è cuò mào ér chí        wèn tīng gǎn ér yīn        qín bēng jìn dài shān tiān diān xiàn yǒu zhī        shàng jun1 shú zhǔ xià lìng shú suí        shēn qún ér shú jià ér shú méi        ér yòng jiǔ bǎo ér        wèi luàn shì yóu qián ér niǎo        níng zhī jun1 zhī wéi rǎo zhī shàng zhī        chéng báo ér guò hòu suí xìn ér wàng        jiāng jiǔ chéng ěr zhī zhī        juàn yán zhī chóu miù huān zhī        qíng zhōng ér què huí cháng ér niàn guī        gèng suān pín ér cǎn è tàn shì zhī cóng róng        zàn zhī ǒu rán jiē zhī ér tóng        zhōu zhāo zhāo ér àn fān rǎn rǎn háng fēng        huō shān ǎi zhī xiǎo zhī tóng lóng        jīng huí zhōu ér fǎn pàn jìng duàn ér qióng        huǎng huà xīn zhōu zhāng mèng zhōng        rén zhī suí wàn shì zhī zōng        wéi tiān zhī máng máng shén guài zhī huò róng        wéi wáng zhī zhì zhì è chī mèi zhī rén féng        dǎi hòu shì zhī líng rén guǐ zhī zhēng xióng        líng zhī xiù shuǐ ér shān zhòng        àn xuán ér dèng jué rén zhī dào fǎn xiān tōng        jun1 shēng shén zhī suǒ zhōng        guān yán miàn zhī qiào qiào xiù yóu yǒu shān shuǐ zhī fēng        mǐn mín zhī zhī jiǔ guǐ ér xiān méng        yuàn qióng tàn yuǎn lǎn jiū fēi shì zhī suǒ cóng        yīn gāo yán ér chàng shì zhī hūn lóng       
热度:2 作者: [宋朝] 王令
类型:写风|写山|

松江深处八九尺,去眼百里长风波。

吾山井泉废不汲,一泓不知深几何。

君家自无千尺绠,那知江深不如井。

sōng jiāng
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
sōng jiāng shēn chù jiǔ chǐ yǎn bǎi zhǎng fēng        shān jǐng quán fèi hóng zhī shēn        jun1 jiā qiān chǐ gěng zhī jiāng shēn jǐng       
热度:1 作者: [宋朝] 王令
类型:写山|

蔚彼南山,有松其猗。

孰堂而基,孰坏不支。

远莫与识,其斩以狙猿之杙。

是近是度,谓家之无桷。

呜呼松乎,余归此休乎。

sōng xiū cāo
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
wèi nán shān yǒu sōng        shú táng ér shú huài zhī        yuǎn shí zhǎn yuán zhī        shì jìn shì wèi jiā zhī jué        sōng guī xiū       

热度:4 作者: [宋朝] 王令
类型:写雪|写风|惜春|写雷|

直道峍峍日虯拳,雷拔僵龙出霭烟。

但假深根常得地,何忧直干不扶天。

虽然世匠遗抡度,肯与凡材较後先。

可惜春风爱桃李,独令霜雪漫年年。

sōng
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
zhí dào qiú quán léi jiāng lóng chū ǎi yān        dàn jiǎ shēn gēn cháng yōu zhí gàn tiān        suī rán shì jiàng lún kěn fán cái jiào hòu xiān        chūn fēng ài táo lìng shuāng xuě màn nián nián       
热度:4 作者: [宋朝] 王令
类型:写风|写人|写云|

梦寐风仪近十年,尘埃无路睹云天。

清朝未得荣簪绂,黄卷何妨乐圣贤。

物外高情谁与共,人间佳句已争传。

欲知富贵终难动,一片丹心本寂然。

nán guī yǐn
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
mèng mèi fēng jìn shí nián chén āi yún tiān        qīng cháo wèi róng zān huáng juàn fáng shèng xián        wài gāo qíng shuí gòng rén jiān jiā zhēng chuán        zhī guì zhōng nán dòng piàn dān xīn běn rán       
热度:6 作者: [宋朝] 王令
类型:写人|写鱼|写羊|

鱼虾无所能,动辄困人得。

蛟鲸能则乖,覆舟取人食。

龟鳖能谓殊,刳剥同一剧。

龙不入网罗,亦不为人识。

犬羊养於人,壮则人食之。

猛虎嗜人肉,终昧猎者机。

豺狼与狗同,为害岂必威。

封狐能为人,还作行子妻。

shī xiào sūn shēn lǎo
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
xiā suǒ néng dòng zhé kùn rén        jiāo jīng néng guāi zhōu rén shí        guī biē néng wèi shū bāo tóng        lóng wǎng luó wéi rén shí        quǎn yáng yǎng rén zhuàng rén shí zhī        měng shì rén ròu zhōng mèi liè zhě        chái láng gǒu tóng wéi hài wēi        fēng néng wéi rén hái zuò háng       
热度:3 作者: [宋朝] 王令
类型:写草|

一日不为田,百草已有根。

况复闲三时,其秽何待论。

岂不有钱鎛,徒羞慵借勤。

岁晚忧不耕,何独议锄耘。

shī · ·
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
wéi tián bǎi cǎo yǒu gēn        kuàng xián sān shí huì dài lùn        yǒu qián xiū yōng jiè qín        suì wǎn yōu gēng chú yún       
热度:5 作者: [宋朝] 王令
类型:写人|

召公方伯尊,材亦圣人亚。

农时惮烦民,听讼小棠下。

嗟今千里长,已耻问耕稼。

弹琴高堂上,欲以无为化。

shī · · sān
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
zhào gōng fāng zūn cái shèng rén        nóng shí dàn fán mín tīng sòng xiǎo táng xià        jiē jīn qiān zhǎng chǐ wèn gēng jià        dàn qín gāo táng shàng wéi huà