古诗词大全

热度:6 作者: [元朝] 杨维桢
类型:写马|写人|美人|

邯郸市上美人家,美人小袜青月牙,绣靴对着平头鸦。

平头鸦,蹋场下;

包银壶,驮细马。

hán dān měi rén
[ [ yuán cháo ] ] yáng wéi zhēn
hán dān shì shàng měi rén jiā měi rén xiǎo qīng yuè xiù xuē duì zhe píng tóu        píng tóu chǎng xià ; ;        bāo yín tuó       
热度:4 作者: [宋朝] 员兴宗
类型:写花|写山|写人|美人|

山花乱纷葩,崇兰度轻馥。

谓言抱正身,何以堪众目。

离披委丛萃,万物困幽独。

美人寻当来,纫之佩空谷。

rèn yuān shěng yuán liù shǒu · · èr
[ [ sòng cháo ] ] yuán xìng zōng
shān huā luàn fēn chóng lán qīng        wèi yán bào zhèng shēn kān zhòng        wěi cóng cuì wàn kùn yōu        měi rén xún dāng lái rèn zhī pèi kōng       
热度:4 作者: [明朝] 傅汝舟
类型:写人|美人|人情|

秋气感长门,出门观列星。

东井聚五纬,玄象岂非明。

鸣鹤思晨集,冘晙迅宵征。

徘徊白露下,伤我美人情。

踽踽回空房,彼彗见西方。

dào shì sān shǒu
[ [ míng cháo ] ] zhōu
qiū gǎn zhǎng mén chū mén guān liè xīng        dōng jǐng wěi xuán xiàng fēi míng        míng chén yóu jun4 xùn xiāo zhēng        pái huái bái xià shāng měi rén qíng        huí kōng fáng huì jiàn 西 fāng       
热度:3 作者: [宋朝] 周濆
类型:秋天|写风|写花|写水|写人|美人|女子|艺术|文学|池塘|联想|喜爱|

日高邻女笑相逢,慢束罗裙半露胸。

莫向秋池照绿水,参差羞杀白芙蓉。

诗词赏析本人喜好读诗,但不求善解。

唐诗、宋词等,是最喜爱读的文学作品之一。

读之能使人荡气回肠,回味无穷。

相比之下,当今诗作可与唐诗、宋词相媲美的不多。

近来闲读了现代作者的一些作品,总有种莫名的感觉是诗中缺少点什么东西。

作为诗歌最忌讳的是一味直白,把主旨浮在表面一览无余,这样用直白词组表达内容的句子,不是真正意义上的诗,使人读之如同嚼蜡,无任何联想,是不值得称道的。

真正好诗是应有丰富的蕴含,读来仿佛是一幅画或是一种形象展示在面前,才能使人的心灵深处引发震撼。

作为诗、词作者,如果想让写出来的诗,成为真正意义上的诗,就不要违背“诗要用形象思维”这条法则。

形象思维是诗歌创作的最基本的思维方式,只有运用形象思维,才有可能写出如见其形,如闻其声,呼之欲出的诗性艺术特性。

传统诗学认为,诗能做到“不著一字,尽得风流”的地步,是最值得称道的。

“不著一字”是说诗的主旨不要抽象直白地说出来,诗的主旨要蕴含于诗的形象中,通过“言外意”让读者“思而得之”,做到了这一步,诗就风流了。

我们在诵读众多唐诗、宋词时,里面不乏有这样的诗。

本人曾经在一只花瓶上看到了题名为“周濆”写的这首《逢邻女》诗,周濆是否是唐代人?

不敢确定。

此诗在常见的唐诗集中不见收录。

如果是唐代诗人,读这首诗,由此可以想见唐代女子装束之开放。

“慢束罗裙半露胸”似不是无意中所为,恐怕是着意装束,也许是当时的时尚。

保存至今的唐人壁画和仕女图也颇多见“半露胸”的服饰,足见当时的文化风尚。

此诗中不著一个美字,而用形象思维,把美人的美丽写得淋漓尽致,读之似乎使人看到那闭月羞花、婀娜多姿的美人形象展示在眼前。

这样的美人,请不要到秋天的池塘边去,如果让盛开的芙蓉花见了,也会感到自愧不如而被羞杀。

(陈绍贤提供赏析部分)

féng lín
[ [ sòng cháo ] ] zhōu pēn
gāo lín xiào xiàng féng màn shù luó qún bàn xiōng        xiàng qiū chí zhào 绿 shuǐ cān chà xiū shā bái róng        shī shǎng běn rén hǎo shī dàn qiú shàn jiě        táng shī sòng děng shì zuì ài de wén xué zuò pǐn zhī        zhī néng shǐ 使 rén dàng huí cháng huí wèi qióng        xiàng zhī xià dāng jīn shī zuò táng shī sòng xiàng měi de duō        jìn lái xián le xiàn dài zuò zhě de xiē zuò pǐn zǒng yǒu zhǒng míng de gǎn jiào shì shī zhōng quē shǎo diǎn shí me dōng 西        zuò wéi shī zuì huì de shì wèi zhí bái zhǔ zhǐ zài biǎo miàn lǎn zhè yàng yòng zhí bái biǎo nèi róng de shì zhēn zhèng shàng de shī shǐ 使 rén zhī tóng jiáo rèn lián xiǎng shì zhí chēng dào de        zhēn zhèng hǎo shī shì yīng yǒu fēng de yùn hán lái fǎng 仿 shì huà huò shì zhǒng xíng xiàng zhǎn shì zài miàn qián cái néng shǐ 使 rén de xīn líng shēn chù yǐn zhèn hàn        zuò wéi shī zuò zhě guǒ xiǎng ràng xiě chū lái de shī chéng wéi zhēn zhèng shàng de shī jiù yào wéi bèi shī yào yòng xíng xiàng wéi zhè tiáo        xíng xiàng wéi shì shī chuàng zuò de zuì běn de wéi fāng shì zhī yǒu yùn yòng xíng xiàng wéi cái yǒu néng xiě chū jiàn xíng wén shēng zhī chū de shī xìng shù xìng        chuán tǒng shī xué rèn wéi shī néng zuò dào zhe jìn fēng liú de shì zuì zhí chēng dào de        zhe shì shuō shī de zhǔ zhǐ yào chōu xiàng zhí bái shuō chū lái shī de zhǔ zhǐ yào yùn hán shī de xíng xiàng zhōng tōng guò yán wài ràng zhě ér zhī zuò dào le zhè shī jiù fēng liú le        men zài sòng zhòng duō táng shī sòng shí miàn yǒu zhè yàng de shī        běn rén céng jīng zài zhī huā píng shàng kàn dào le míng wéi zhōu pēn xiě de zhè shǒu féng lín shī zhōu pēn shì fǒu shì táng dài rén ? ?        gǎn què dìng        shī zài cháng jiàn de táng shī zhōng jiàn shōu        guǒ shì táng dài shī rén zhè shǒu shī yóu xiǎng jiàn táng dài zhuāng shù zhī kāi fàng        màn shù luó qún bàn xiōng shì zhōng suǒ wéi kǒng shì zhe zhuāng shù shì dāng shí de shí shàng        bǎo cún zhì jīn de táng rén huà shì duō jiàn bàn xiōng de shì jiàn dāng shí de wén huà fēng shàng        shī zhōng zhe měi ér yòng xíng xiàng wéi měi rén de měi xiě lín jìn zhì zhī shǐ 使 rén kàn dào yuè xiū huā ē duō 姿 de měi rén xíng xiàng zhǎn shì zài yǎn qián        zhè yàng de měi rén qǐng yào dào qiū tiān de chí táng biān guǒ ràng shèng kāi de róng huā jiàn le huì gǎn dào kuì ér bèi xiū shā        ( ( chén shào xián gòng shǎng fèn ) )
热度:1 作者: [宋朝] 陈傅良
类型:写风|写花|梅花|写鸟|写人|美人|落花|写梅|

我门闭重重,我径阻且深。

梅花独相依,聊以慰我心。

美人从何来,崎岖自幽寻。

亦於琢冰中,而和南风琴。

莱甲尚可羹,新蒭足同斟。

不如岁已华,归兴生霜砧。

欲别复少住,栖乌归月林。

客去鸟翾飞,落花满墙阴。

sòng guō
[ [ sòng cháo ] ] chén liáng
mén zhòng zhòng jìng qiě shēn        méi huā xiàng liáo wèi xīn        měi rén cóng lái yōu xún        zhuó bīng zhōng ér nán fēng qín        lái jiǎ shàng gēng xīn chú tóng zhēn        suì huá guī xìng shēng shuāng zhēn        bié shǎo zhù guī yuè lín        niǎo xuān fēi luò huā mǎn qiáng yīn       
热度:2 作者: [宋朝] 姚勉
类型:写人|美人|写湖|

君今鸣木铎,名与芷俱香。

后夜月千里,美人天一方。

往追湖学躅,更挈楚臣芳。

了却皋比事,归来振鹭行。

sòng jiāo shòu zhī yuán shuǐ rèn
[ [ sòng cháo ] ] yáo miǎn
jun1 jīn míng duó míng zhǐ xiāng        hòu yuè qiān měi rén tiān fāng        wǎng zhuī xué zhú gèng qiè chǔ chén fāng        le què gāo shì guī lái zhèn háng       
热度:6 作者: [明朝] 刘溥
类型:写雨|写雪|写风|写花|写水|离别|写人|美人|江南|写湖|故乡|杨柳|春雨|写桥|写云|写鱼|

阙下新凉生潞河,江南犹唱采菱歌。

菱歌袅袅唱不断,画舫载风冲白波。

香兰叶劲那堪结,美人不是轻离别。

一阶领得故乡官,堂上双亲正垂雪。

玉壶满注香露清,欲别未别难为情。

梧桐杨柳秋未老,积水半涸天河横。

吴江一望五千里,鸿雁亦逐孤云征。

长桥鲤鱼黄金色,太湖影动罗衫碧。

好将尺素待东风,杏花春雨传消息。

sòng shèng jiāng xué
[ [ míng cháo ] ] liú
què xià xīn liáng shēng jiāng nán yóu chàng cǎi líng        líng niǎo niǎo chàng duàn huà fǎng zǎi fēng chōng bái        xiāng lán jìn kān jié měi rén shì qīng bié        jiē lǐng xiāng guān táng shàng shuāng qīn zhèng chuí xuě        mǎn zhù xiāng qīng bié wèi bié nán wéi qíng        tóng yáng liǔ qiū wèi lǎo shuǐ bàn tiān héng        jiāng wàng qiān hóng 鸿 yàn zhú yún zhēng        zhǎng qiáo huáng jīn tài yǐng dòng luó shān        hǎo jiāng chǐ dài dōng fēng xìng huā chūn chuán xiāo       
热度:4 作者: [宋朝] 高斯得
类型:写风|写山|写人|美人|山川|

苍龙挂秋汉,凉风鼓吾祛。

夜中不能寐,慷慨悲有余。

美人背我去,山川渺盘纡。

平生嵇叔夜,龙性不可拘。

以兹直谅益,弱念咸刊除。

四海岂无交,谁为真丈夫。

温蜀本兄弟,不过姓氏殊。

临分悄无言,执手空踟蹰。

世事举目知,安能共沦胥。

君理江介枻,我念苕滨庐。

后会难前期,且复立期须。

努力崇明德,岁寒盟可沦。

sòng wáng shēn dào jīng mén jiāo shòu
[ [ sòng cháo ] ] gāo
cāng lóng guà qiū hàn liáng fēng        zhōng néng mèi kāng kǎi bēi yǒu        měi rén bèi shān chuān miǎo pán        píng shēng shū lóng xìng        zhí liàng ruò niàn xián kān chú        hǎi jiāo shuí wéi zhēn zhàng        wēn shǔ běn xiōng guò xìng shì shū        lín fèn qiāo yán zhí shǒu kōng chí chú        shì shì zhī ān néng gòng lún        jun1 jiāng jiè niàn tiáo bīn        hòu huì nán qián qiě        chóng míng suì hán méng lún       
热度:10 作者: [宋朝] 黄铢
类型:写雨|写风|写山|写鸟|写人|美人|自强|写云|

有美人兮,蹇何为兮中洲。

鸣玉佩兮,冠云章而远游。

浮沅湘而西蹠兮,因返睇兮层丘。

繄发轫之指期兮,歌予怀以送之。

粤大道之汩湮兮,嗟惟君兮何求。

唐虞远而不可见兮,凤鸟去兮衰。

翟朱之诡行兮,邹人拒而劙之。

竺老氏之猖披兮,浸淫渝而益非。

思正气之所繇兮,度百世而固然。

岂日夜而忘之兮,曰夫子之所传。

发丝丝其不斩兮,哇淫蔽兮莫开。

讫大振於兹时兮,余将从乎洛之湄。

主郁郁郁葱葱而无告兮,顾坐兆兮何知。

梏夜气而不存兮,外其良而四驰。

彼早兴而夕息兮,既日暖和而不能察也。

纷蠢蠢其倚靡兮,曰骛乱而莫之达也。

思存养而莫吾亏兮,所事天下而不忘繇。

致知自强兮,至天下以□览。

余初其性之兮,稽□坟而载陈。

仁与人其并致兮,道乌乎而远身。

刚柔之弛张兮,一气缭转而无息。

矫吾奠夫两间兮,又阴阳而与为一。

超无极而混沦兮,精凝融而以神。

卒变化而不穷兮,周流通乎九垠。

悲空言之无所底兮,固将推乎余所行。

杂椒兰惟并进君兮,终何乖异而不余信。

既鄙弃而不吴庸兮,徒渊潜以自珍。

岂不郁陶而思君兮,觊方来之以申。

时与时其未际兮,夷与裔兮得志。

□冠巾之易置兮,曾乐天而不云恚。

曾永慨以嗟咨兮,聊远举乎湘中。

即友声以自乐兮,盖将切偲以益其躬。

山九疑而在上兮,湘流奔其在下。

故仁智之所乐兮,遂倘佯而辞去。

超兮浮兮,心若谋兮。

{左日右旬}兮眄兮,目横分兮。

鸾凤并驭,羌不得留兮。

时未适当适,吾何为东周兮。

乱曰:汩兮沅湘,生秋风兮。

商行激御,白云东兮。

树木萎落,山郁盘兮。

风车雨轮,旌摇其行兮。

委蛇噎抑,多修艰兮。

白首倚户,思结棘兮。

信莫乐兮,君乎忘归兮。

sòng zhū yuán huì yóu xiāng zhōng
[ [ sòng cháo ] ] huáng zhū
yǒu měi rén jiǎn wéi zhōng zhōu        míng pèi guàn yún zhāng ér yuǎn yóu        yuán xiāng ér 西 zhí yīn fǎn céng qiū        rèn zhī zhǐ huái 怀 sòng zhī        yuè dào zhī yān jiē wéi jun1 qiú        táng yuǎn ér jiàn fèng niǎo shuāi        zhái zhū zhī guǐ háng zōu rén ér zhī        zhú lǎo shì zhī chāng jìn yín ér fēi        zhèng zhī suǒ yáo bǎi shì ér rán        ér wàng zhī yuē zhī suǒ chuán        zhǎn wa yín kāi        zhèn shí jiāng cóng luò zhī méi        zhǔ cōng cōng ér gào zuò zhào zhī        ér cún wài liáng ér chí        zǎo xìng ér nuǎn ér néng chá        fēn chǔn chǔn yuē luàn ér zhī        cún yǎng ér kuī suǒ shì tiān xià ér wàng yáo        zhì zhī qiáng zhì tiān xià lǎn        chū xìng zhī fén ér zǎi chén        rén rén bìng zhì dào ér yuǎn shēn        gāng róu zhī chí zhāng liáo zhuǎn ér        jiǎo diàn liǎng jiān yòu yīn yáng ér wéi        chāo ér hún lún jīng níng róng ér shén        biàn huà ér qióng zhōu liú tōng jiǔ yín        bēi kōng yán zhī suǒ jiāng tuī suǒ háng        jiāo lán wéi bìng jìn jun1 zhōng guāi ér xìn        ér yōng yuān qián zhēn        táo ér jun1 fāng lái zhī shēn        shí shí wèi zhì        guàn jīn zhī zhì céng tiān ér yún huì        céng yǒng kǎi jiē liáo yuǎn xiāng zhōng        yǒu shēng gài jiāng qiē cāi gōng        shān jiǔ ér zài shàng xiāng liú bēn zài xià        rén zhì zhī suǒ suí tǎng yáng ér        chāo xīn ruò móu        { { zuǒ yòu xún } } miǎn héng fèn        luán fèng bìng qiāng liú        shí wèi shì dāng shì wéi dōng zhōu        luàn yuē yuán xiāng shēng qiū fēng        shāng háng bái yún dōng        shù wěi luò shān pán        fēng chē lún jīng yáo háng        wěi shé duō xiū jiān        bái shǒu jié        xìn jun1 wàng guī       
热度:3 作者: [宋朝] 吴泳
类型:写风|写水|写人|美人|

美人其犹龙,渴饮金泉水。

水铗又飞去,一息蓬池耳。

是时天气清,众绿事盥洗。

遐溘埃风,长袂蹑螭尾。

天阶甫一尺,民社犹千里。

还须手帝泽,为俗洗疮痏。

余力裁新诗,或可代封匦。

sòng xīn péng zhōu chéng
[ [ sòng cháo ] ] yǒng
měi rén yóu lóng yǐn jīn quán shuǐ        shuǐ jiá yòu fēi péng chí ěr        shì shí tiān qīng zhòng 绿 shì guàn        xiá āi fēng zhǎng mèi niè chī wěi        tiān jiē chǐ mín shè yóu qiān        hái shǒu wéi chuāng yòu        cái xīn shī huò dài fēng guǐ