古诗词大全

热度:2 作者: [宋朝] 邵雍
类型:写人|人情|

物理窥开后,人情照破间。

敢言天下事,到手又何难。

kuī kāi yín · · shí
[ [ sòng cháo ] ] shào yōng
kuī kāi hòu rén qíng zhào jiān        gǎn yán tiān xià shì dào shǒu yòu nán       
热度:1 作者: [宋朝] 邵雍
类型:写人|人情|

物理窥开后,人情照破时。

有权能处置,更狡待何为。

kuī kāi yín · · shí
[ [ sòng cháo ] ] shào yōng
kuī kāi hòu rén qíng zhào shí        yǒu quán néng chù zhì gèng jiǎo dài wéi       
热度:3 作者: [宋朝] 邵雍
类型:写人|人情|

物理窥开后,人情照破时。

正如携宝剑,切玉过如泥。

kuī kāi yín · ·
[ [ sòng cháo ] ] shào yōng
kuī kāi hòu rén qíng zhào shí        zhèng xié bǎo jiàn qiē guò       
热度:0 作者: [宋朝] 邵雍
类型:写人|人情|

物理窥开后,人情照破时。

能将函谷塞,只用一丸泥。

kuī kāi yín · · líng
[ [ sòng cháo ] ] shào yōng
kuī kāi hòu rén qíng zhào shí        néng jiāng hán sāi zhī yòng wán       
热度:4 作者: [宋朝] 邵雍
类型:写人|人情|

物理窥开后,人情照破时。

一身都是我,瘦了又还肥。

kuī kāi yín
[ [ sòng cháo ] ] shào yōng
kuī kāi hòu rén qíng zhào shí        shēn dōu shì shòu le yòu hái féi       
热度:5 作者: [宋朝] 艾可叔
类型:写雪|写山|写人|寂寞|人情|写云|

穷达宁无分,逢迎费折腰。

人情剡溪纸,世事浙江潮。

冻井和冰汲,寒山带雪樵。

子云虽寂寞,庄叟得逍遥。

qióng
[ [ sòng cháo ] ] ài shū
qióng níng fèn féng yíng fèi shé yāo        rén qíng yǎn zhǐ shì shì zhè jiāng cháo        dòng jǐng bīng hán shān dài xuě qiáo        yún suī zhuāng sǒu xiāo yáo       
热度:4 作者: [宋朝] 曾巩
类型:写风|写山|写人|人情|写云|

忆昔江西别子时,我初折腰五斗粟。

南北相望十八年,俯仰飞如如转烛。

子遗万事遂恬旷,我系一官尚局促。

早衰胆气自然薄,多病颠毛那更绿。

人情畦畛阻肝膈,世路风波悸心目。

每嗟太守两朱轮,宁及田家一黄犊。

幸逢怀绂入斗牛,喜得披山收宝玉。

薄材顽钝待磨琢,旧学抢攘期反覆。

云鸿可近眼先明,野鹿尚縻颜自忸。

长须幸未阻诲存,下榻应容拜临辱。

shǒu jiāng 西 xiān pān yán zhī jiē tuī
[ [ sòng cháo ] ] céng gǒng
jiāng 西 bié shí chū shé yāo dòu        nán běi xiàng wàng shí nián yǎng fēi zhuǎn zhú        wàn shì suí tián kuàng guān shàng        zǎo shuāi dǎn rán báo duō bìng diān máo gèng 绿        rén qíng zhěn gān shì fēng xīn        měi jiē tài shǒu liǎng zhū lún níng tián jiā huáng        xìng féng huái 怀 dòu niú shān shōu bǎo        báo cái wán dùn dài zhuó jiù xué qiǎng rǎng fǎn        yún hóng 鸿 jìn yǎn xiān míng 鹿 shàng yán niǔ        zhǎng xìng wèi huì cún xià yīng róng bài lín       
热度:3 作者: [宋朝] 梅尧臣
类型:写雨|写水|写人|人情|写雷|

春雷不发蛰,秋雷不收声。

向无一日雨,今无一日晴。

昨夕玉女笑,闪闪扬目睛。

雷公与雨师,自取号令明。

舒惨由上天,诞妄推五行。

日月不粒食,安问下土耕。

虽然屋瓦烂,还有地菌生。

损彼以益此,谁能较人情。

尧时不无水,用禹水乃平。

黎民思尧仁,往往见於羹。

犹吾大君意,星火立水衡。

水衡虽努力,岂将雷雨争。

qiū léi
[ [ sòng cháo ] ] méi yáo chén
chūn léi zhé qiū léi shōu shēng        xiàng jīn qíng        zuó xiào shǎn shǎn yáng jīng        léi gōng shī hào lìng míng        shū cǎn yóu shàng tiān dàn wàng tuī háng        yuè shí ān wèn xià gēng        suī rán làn hái yǒu jun1 shēng        sǔn shuí néng jiào rén qíng        yáo shí shuǐ yòng shuǐ nǎi píng        mín yáo rén wǎng wǎng jiàn gēng        yóu jun1 xīng huǒ shuǐ héng        shuǐ héng suī jiāng léi zhēng       
热度:1 作者: [明朝]
类型:写风|写花|写马|写人|人情|和平|

千林入秋露气清,林中尚有黄莺声。

似与群蝉争意气,东林飞过西林鸣。

向来春风花满城,柳条拂地如长缨。

绵绵蛮蛮断复续,千人万人侧耳听。

高楼半醉客,阁盏停吹笙。

白马贵公子,挟弹不敢惊。

此时胡为不喜听,奈何节序移人情。

只合深藏缄尔口,亦有妒尔金衣明。

反舌无声良已久,伯劳布谷俱潜形。

秋莺秋莺尔能翩然入幽谷,老翁歌诗送尔便觉心和平。

qiū yīng
[ [ míng cháo ] ]
qiān lín qiū qīng lín zhōng shàng yǒu huáng yīng shēng        qún chán zhēng dōng lín fēi guò 西 lín míng        xiàng lái chūn fēng huā mǎn chéng liǔ tiáo zhǎng yīng        mián mián mán mán duàn qiān rén wàn rén ěr tīng        gāo lóu bàn zuì zhǎn tíng chuī shēng        bái guì gōng jiā dàn gǎn jīng        shí wéi tīng nài jiē rén qíng        zhī shēn cáng jiān ěr kǒu yǒu ěr jīn míng        fǎn shé shēng liáng jiǔ láo qián xíng        qiū yīng qiū yīng ěr néng piān rán yōu lǎo wēng shī sòng ěr biàn 便 jiào xīn píng       
热度:2 作者: [宋朝]
类型:写风|写人|人情|

主人情熟已忘机,帘幙中间自在飞。

昨夜西风凉信早,岂无归梦到乌衣。

qiū yàn
[ [ sòng cháo ] ]
zhǔ rén qíng shú wàng lián zhōng jiān zài fēi        zuó 西 fēng liáng xìn zǎo guī mèng dào