闻说花源堪避秦,幽寻数月不逢人。
烟霞洞里无鸡犬,风雨林间有鬼神。
黄公石上三芝秀,陶令门前五柳春。
醉卧白云闲入梦,不知何物是吾身。
虎溪闲月引相过,带雪松枝挂薜萝。
无限青山行欲尽,白云深处老僧多。
缅想咸阳事可嗟,楚歌哀怨思无涯。
八千子弟归何处,万里鸿沟属汉家。
弓断阵前争日月,血流垓下定龙蛇。
拔山力尽乌江水,今日悠悠空浪花。
凭高莫送远,看欲断归心。
别恨啼猿苦,相思流水深。
翠云南涧影,丹桂晚山阴。
若未来双鹄,辽城何更寻。
垂涕凭回信,为语柳园人。
情知独难守,又是一阳春。
一身无定处,万里独销魂。
芳草迷归路,春流滴泪痕。
几时休旅食,何夜宿江村。
欲识相思苦,空山啼暮猿。
禅客无心忆薜萝,自然行径向山多。
知君欲问人间事,始与浮云共一过。
石室初投宿,仙翁喜暂容。
花源隔水见,洞府过山逢。
泉涌阶前地,云生户外峰。
中宵自入定,非是欲降龙。
王乔所居空山观,白云至今凝不散。
坛场月路几千年,往往吹笙下天半。
瀑布西行过石桥,黄精采根还采苗。
忽见一人檠茶碗,篸花昨夜风吹满。
自言家处在东坡,白犬相随邀我过。
松间石上有棋局,能使樵人烂斧柯。
垂涕凭回信,为语柳园人。
情知独难守,又是一阳春。