醉来重整华阳巾, 搔首惊看白发新。
莫道愁多因病酒, 只缘命薄不辞贫。
龙鱼失水难为用, 龟玉蒙尘未见珍。
正是圣朝全盛日, 讵知林下有闲人。
闲人:清闲的人。闲人:文言文与口语同。如:《颜氏家训·勉学》:“如此诸贤,故为上品,以外率多田野闲人,音辞鄙陋,风操蚩拙,相与专固,无所堪能。” 牟融 《春日山亭》诗:“正是圣朝全盛日,讵知林下有闲人。” 陆游 《春雨》诗:“闭门非为老,半世是闲人。” 它传达出了:淡淡的感叹声中,让人们分明地听出诗人内心的丝丝忧楚和些些放达。
chūn
春
rì
日
shān
山
tíng
亭
[
[
táng
唐
cháo
朝
]
]
móu
牟
róng
融
zuì
醉
lái
来
zhòng
重
zhěng
整
huá
华
yáng
阳
jīn
巾
,
,
sāo
搔
shǒu
首
jīng
惊
kàn
看
bái
白
fā
发
xīn
新
。
。
mò
莫
dào
道
chóu
愁
duō
多
yīn
因
bìng
病
jiǔ
酒
,
,
zhī
只
yuán
缘
mìng
命
báo
薄
bú
不
cí
辞
pín
贫
。
。
lóng
龙
yú
鱼
shī
失
shuǐ
水
nán
难
wéi
为
yòng
用
,
,
guī
龟
yù
玉
méng
蒙
chén
尘
wèi
未
jiàn
见
zhēn
珍
。
。
zhèng
正
shì
是
shèng
圣
cháo
朝
quán
全
shèng
盛
rì
日
,
,
jù
讵
zhī
知
lín
林
xià
下
yǒu
有
xián
闲
rén
人
。
。