古诗词大全

热度:2 作者: [宋朝] 王令
类型:写山|写水|登楼|溪水|山峰|

皖上相逢昔少留,登楼隐几听鸣鸠。

山峰行处今何在,溪水流乘此有不。

就食四方甘不系,为生一世信长浮。

共知局促京沙里,回首当时始觉羞。

yùn jiè huái 怀 shū zhōu shān shuǐ jiàn shì zhī shí
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
wǎn shàng xiàng féng shǎo liú dēng lóu yǐn tīng míng jiū        shān fēng háng chù jīn zài shuǐ liú chéng yǒu        jiù shí fāng gān wéi shēng shì xìn zhǎng        gòng zhī jīng shā huí shǒu dāng shí shǐ jiào xiū       
热度:2 作者: [宋朝] 王令
类型:写风|写人|

客梦愁生枕,鸡号喜向晨。

朔风能动地,短日更随人。

官柳看埋冻,江海想漏春。

淹留归未得,尘土暗乌巾。

yùn jiè dōng
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
mèng chóu shēng zhěn hào xiàng chén        shuò fēng néng dòng duǎn gèng suí rén        guān liǔ kàn mái dòng jiāng hǎi xiǎng lòu chūn        yān liú guī wèi chén àn jīn       
热度:6 作者: [宋朝] 王令
类型:写风|写花|写山|写人|

竹风何撩萧,昼静发寒籁。

修纤谔天官,提揖纵玉佩。

岂无俗子遇,自会幽人爱。

心虚中养恬,节密外御介。

春萌喜含养,夏箨竟分解。

无花与物争,有荫亦人赖。

威威南山凤,尔飞何时届。

道远宁不饥,寒枝久虚待。

岂非缯缴虞,安有羽翮态。

当奈叶间虫,蠹尔所食坏。

duì zhú
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
zhú fēng liáo xiāo zhòu jìng hán lài        xiū xiān è tiān guān zòng pèi        huì yōu rén ài        xīn zhōng yǎng tián jiē wài jiè        chūn méng hán yǎng xià tuò jìng fèn jiě        huā zhēng yǒu yīn rén lài        wēi wēi nán shān fèng ěr fēi shí jiè        dào yuǎn níng hán zhī jiǔ dài        fēi zēng jiǎo ān yǒu tài        dāng nài jiān chóng ěr suǒ shí huài       
热度:3 作者: [宋朝] 王令
类型:写景|写风|写人|写云|

长风掠海来,吹月散百链。

青天豁四碧,云霭不容缘。

窗轩飒先秋,露气入簟扇。

宽庭生夜凉,蚊口不得擅。

人静暮客去,坐偃适自便。

清牵睡思醒,明发醉胆健。

披风睨白月,瞪视不为眩。

未甘景独胜,思出大句衒。

狂搜得无奇,猛吐复自吮。

篇成若奴婢,气骨终凡贱。

弃置不复收,叹感退自旋。

起探君寄诗,兀坐讽百遍。

駮哉刻雄劲,百札洞一箭。

间逢骋新奇,春云弄晴霰。

古镜终重厚,九鼎挂一铉。

吾尝笑夫人,语富则自愿。

及婴爱君念,始自信惓惓。

阅女当求嫱,慕士在获彦。

鄙哉寻常者,何用目识遍。

得逢诚幸多,既别遂堪喭。

乖离时况久,会合卜未先。

思之不可见,飞魂不身恋。

秋城崔嵬高,围我屹若圈。

安得擘风翅,飞出不自殿。

巧为相见谋,反覆竟未善。

惟当远相要,共借月为面。

相离苟同天,举目亦两见。

又况相去间,财止百里县。

不知道可否,寄诗代请劝。

duì yuè mǎn quán
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
zhǎng fēng luě hǎi lái chuī yuè sàn bǎi liàn        qīng tiān huō yún ǎi róng yuán        chuāng xuān xiān qiū diàn shàn        kuān tíng shēng liáng wén kǒu shàn        rén jìng zuò yǎn shì biàn 便        qīng qiān shuì xǐng míng zuì dǎn jiàn        fēng bái yuè dèng shì wéi xuàn        wèi gān jǐng shèng chū xuàn        kuáng sōu měng shǔn        piān chéng ruò zhōng fán jiàn        zhì shōu tàn gǎn tuì 退 xuán        tàn jun1 shī zuò fěng bǎi biàn        zāi xióng jìn bǎi zhá dòng jiàn        jiān féng chěng xīn chūn yún nòng qíng xiàn        jìng zhōng zhòng hòu jiǔ dǐng guà xuàn        cháng xiào rén yuàn        yīng ài jun1 niàn shǐ xìn juàn juàn        yuè dāng qiú qiáng shì zài huò yàn        zāi xún cháng zhě yòng shí biàn        féng chéng xìng duō bié suí kān yǎn        guāi shí kuàng jiǔ huì bo wèi xiān        zhī jiàn fēi hún shēn liàn        qiū chéng cuī wéi gāo wéi ruò quān        ān fēng chì fēi chū diàn 殿        qiǎo wéi xiàng jiàn móu fǎn jìng wèi shàn        wéi dāng yuǎn xiàng yào gòng jiè yuè wéi miàn        xiàng gǒu tóng tiān liǎng jiàn        yòu kuàng xiàng jiān cái zhǐ bǎi xiàn        zhī dào fǒu shī dài qǐng quàn       
热度:3 作者: [宋朝] 王令
类型:写风|写人|写云|

柳梢地面绝微风,一片寒光万里同。

冰骨直疑潜里换,尘心都觉坐来空。

蚌胎有露珠成颗,蟾窟无云玉作宫。

莫怪幽人吟到晓,不知清兴自无穷。

duì yuè
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
liǔ shāo miàn jué wēi fēng piàn hán guāng wàn tóng        bīng zhí qián huàn chén xīn dōu jiào zuò lái kōng        bàng tāi yǒu zhū chéng chán yún zuò gōng        guài yōu rén yín dào xiǎo zhī qīng xìng qióng       
热度:10 作者: [宋朝] 王令
类型:写雨|写风|写山|写人|写鬼|写草|写云|写鱼|

虢山之远数千里,虢石之重难将持。

舟车虢来每苦重,釜盎尚弃不肯携。

苟非世尚且奇怪,孰肯甚远载以来。

何况虢人自珍秘,得一不换千琼瑰。

流传中州盛称赏,主以诧客客见祈。

世人贱真珍贵假,见者喜色留肤皮。

强材美干立修荫,罗列满野谁复窥。

我尝客坐例一见,实亦可爱小且奇。

初疑秋波莹明净,鱼子变怪成蛟螭。

鳞须爪角尚小碎,但见蜿蜓相参差。

又如开张一尺素,醉笔倒画胡髯髭。

如何石上非自然,犹是软弱从风枝。

高楼晓凭秋色老,烟容雨气相蒙垂。

乔林隐约出天际,醉目远暝分茫微。

不然谁家老图书,破碎偶此一片遗。

借令人手弄点画,尚恐巧拙成瑕疵。

如何石理自生长,安得当世无猜疑。

高堆黄金募辩说,万口利锐如磨锥。

或云南山产巨怪,意欲手把乾坤移。

先偷日月送岩底,次取草木阴栽培。

天公怒恐寖成就,六丁桃斧摩云挥。

世人乘此得分裂,锻琢片段贸财赀。

至今风雨虢山夜,树石号作鬼神悲。

又云春气入山骨,欲自石里生蒿藜。

根株芽枿未及出,卒遇匠手相鑱隳。

多称老松已变石,此固剪截根须离。

又云鬼手亦能画,多向石室成屏帷。

固知物怪浩难尽,谁能向此明是非。

城狐老能男女变,海蜃口或楼台吹。

世间自是有此类,何必诘曲穷所归。

细思此屏竟无用,石不中礩木莫支。

徒将文理有小异,招聚瞽说成笼欺。

咄哉闭口不复论,为语爱者无我讥。

hán lín shí píng
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
guó shān zhī yuǎn shù qiān guó shí zhī zhòng nán jiāng chí        zhōu chē guó lái měi zhòng àng shàng kěn xié        gǒu fēi shì shàng qiě guài shú kěn shèn yuǎn zǎi lái        kuàng guó rén zhēn huàn qiān qióng guī        liú chuán zhōng zhōu shèng chēng shǎng zhǔ chà jiàn        shì rén jiàn zhēn zhēn guì jiǎ jiàn zhě liú        qiáng cái měi gàn xiū yīn luó liè mǎn shuí kuī        cháng zuò jiàn shí ài xiǎo qiě        chū qiū yíng míng jìng biàn guài chéng jiāo chī        lín zhǎo jiǎo shàng xiǎo suì dàn jiàn wān tíng xiàng cān chà        yòu kāi zhāng chǐ zuì dǎo huà rán        shí shàng fēi rán yóu shì ruǎn ruò cóng fēng zhī        gāo lóu xiǎo píng qiū lǎo yān róng xiàng méng chuí        qiáo lín yǐn yuē chū tiān zuì yuǎn míng fèn máng wēi        rán shuí jiā lǎo shū suì ǒu piàn        jiè lìng rén shǒu nòng diǎn huà shàng kǒng qiǎo zhuō chéng xiá        shí shēng zhǎng ān dāng shì cāi        gāo duī huáng jīn biàn shuō wàn kǒu ruì zhuī        huò yún nán shān chǎn guài shǒu qián kūn        xiān tōu yuè sòng yán cǎo yīn zāi péi        tiān gōng kǒng jìn chéng jiù liù dīng táo yún huī        shì rén chéng fèn liè duàn zhuó piàn duàn mào cái        zhì jīn fēng guó shān shù shí hào zuò guǐ shén bēi        yòu yún chūn shān shí shēng hāo        gēn zhū niè wèi chū jiàng shǒu xiàng chán huī        duō chēng lǎo sōng biàn shí jiǎn jié gēn        yòu yún guǐ shǒu néng huà duō xiàng shí shì chéng píng wéi        zhī guài hào nán jìn shuí néng xiàng míng shì fēi        chéng lǎo néng nán biàn hǎi shèn kǒu huò lóu tái chuī        shì jiān shì yǒu lèi jié qióng suǒ guī        píng jìng yòng shí zhōng zhì zhī        jiāng wén yǒu xiǎo zhāo shuō chéng lóng        duō zāi kǒu lùn wéi ài zhě       
热度:5 作者: [宋朝] 王令
类型:写山|写水|

尝闻千岁松为石,岂意今逢林出屏。

苟非木根久自化,岂此石理能有灵。

世间万怪浩莫问,枉哉山海徒有经。

舒山虢水固险异,疑有神手藏幽冥。

hán lín shí
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
cháng wén qiān suì sōng wéi shí jīn féng lín chū píng        gǒu fēi gēn jiǔ huà shí néng yǒu líng        shì jiān wàn guài hào wèn wǎng zāi shān hǎi yǒu jīng        shū shān guó shuǐ xiǎn yǒu shén shǒu cáng yōu míng       
热度:5 作者: [宋朝] 王令
类型:山水|写山|写水|

始予既迂疏,城郭非所乐。

闻吴富山水,思往颇计校。

脱身东南来,见实与闻效。

吴之山棱棱,吴水清不挠。

岂无适之径,以可泳以棹。

而独何为然,反门自闲罩。

念我西北州,数子吴莫较。

正心醇无醨,粹行莹不疱。

递言张圣贤。

赓口唱弟孝。

大非友宜当,实可师而效。

我愚不敢望,时以管觇豹。

进如暗赴明,退必丑厌貌。

自耻以别白,疾匝天地趠。

坐思朝成痴,梦遇夜不觉。

山水虽素喜,实不如诲教。

鸣呼何时归,作诗以自闹。

háng cháng mǎn cuì wēng héng quán yīn
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
shǐ shū chéng guō fēi suǒ        wén shān shuǐ wǎng xiào        tuō shēn dōng nán lái jiàn shí wén xiào        zhī shān léng léng shuǐ qīng náo        shì zhī jìng yǒng zhào        ér wéi rán fǎn mén xián zhào        niàn 西 běi zhōu shù jiào        zhèng xīn chún cuì háng yíng pào        yán zhāng shèng xián        gēng kǒu chàng xiào        fēi yǒu dāng shí shī ér xiào        gǎn wàng shí guǎn chān bào        jìn àn míng tuì 退 chǒu yàn mào        chǐ bié bái tiān chào        zuò cháo chéng chī mèng jiào        shān shuǐ suī shí huì jiāo        míng shí guī zuò shī nào       
热度:5 作者: [宋朝] 王令
类型:写雨|写山|写人|写云|

一片孤云逐吃飞,东西终日竟何依。

旁人莫道能为雨,惟恨青山未得归。

yún
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
piàn yún zhú chī fēi dōng 西 zhōng jìng        páng rén dào néng wéi wéi hèn qīng shān wèi guī       
热度:6 作者: [宋朝] 王令
类型:

蒿莱日日没幽居,时得新诗亦自娱。

为有远怀希稷高,或时飞梦见唐虞。

久谙末俗难谋道,益厌庸儿妄问儒。

绝笔断弦无意寄,笑将远目睨清虚。

fèng huáng rèn dào
[ [ sòng cháo ] ] wáng lìng
hāo lái méi yōu shí xīn shī        wéi yǒu yuǎn huái 怀 gāo huò shí fēi mèng jiàn táng        jiǔ ān nán móu dào yàn yōng ér wàng wèn        jué duàn xián xiào jiāng yuǎn qīng