锦袖歌残翠黛塵,楼台塌尽曲池灭。
荒园一种瓢儿菜,独占秦淮旧日春。
歌女们身着锦袖的歌舞早已停歇,美丽的妆容也已蒙上灰尘,昔日的楼台尽数崩塌,曲折的池塘也已干涸消失。如今这荒芜的园子里,只有一种瓢儿菜生长着,它独自占据了秦淮河畔往日的春光。
jīn
金
líng
陵
jiù
旧
yuàn
院
[
[
qīng
清
cháo
朝
]
]
jiǎng
蒋
chāo
超
jǐn
锦
xiù
袖
gē
歌
cán
残
cuì
翠
dài
黛
chén
塵
,
,
lóu
楼
tái
台
tā
塌
jìn
尽
qǔ
曲
chí
池
miè
灭
。
。
huāng
荒
yuán
园
yī
一
zhǒng
种
piáo
瓢
ér
儿
cài
菜
,
,
dú
独
zhàn
占
qín
秦
huái
淮
jiù
旧
rì
日
chūn
春
。
。