古诗词大全

热度:2 作者: [宋朝] 李肖龙
类型:写雨|写山|写人|

昔闻释流号自然,栖遁龙潭山之颠。

为怜旱魃赤兹土,积薪自焚上告天。

感得天公沛霖雨,至仁一念周万宇。

人心如此苟不传,天下谁复为伊吕。

我欲築室祠其下,以愧知己忘物者。

勒吾之言石之中,欲雨歌此呼卧龙。

tán rán gōng jiù zhǐ
[ [ sòng cháo ] ] xiāo lóng
wén shì liú hào rán dùn lóng tán shān zhī diān        wéi lián hàn chì xīn fén shàng gào tiān        gǎn tiān gōng pèi lín zhì rén niàn zhōu wàn        rén xīn gǒu chuán tiān xià shuí wéi        zhù shì xià kuì zhī wàng zhě        zhī yán shí zhī zhōng lóng       
热度:2 作者: [宋朝] 李肖龙
类型:写雨|写水|写人|人生|写鱼|

枯苗一著雨,田畴绿芊芊。

蛰虫一逢春,窟穴声阗阗。

馀民望小定,甚于饥渴然。

昔何好弄兵,今何知服田。

急流无住鱼,晴空有飞鸢。

干戈未肯息,百里无人烟。

去年科徭重,剜疮在眼前。

父子不相保,悲泣空自悬。

新官榜往催,观者塞市廛。

全活数万众,此恩大如天。

人生能几何,饮啄皆前缘。

聚水盈科进,缺月及时圆。

唯谋官职高,未必子孙贤。

有意行王道,愿言书七篇。

biàn 便 mín shī shàng yán zhèng shū xuān wèi guǎng 广 dōng
[ [ sòng cháo ] ] xiāo lóng
miáo zhe tián chóu 绿 qiān qiān        zhé chóng féng chūn xué shēng tián tián        mín wàng xiǎo dìng shèn rán        hǎo nòng bīng jīn zhī tián        liú zhù qíng kōng yǒu fēi yuān        gàn wèi kěn bǎi rén yān        nián yáo zhòng wān chuāng zài yǎn qián        xiàng bǎo bēi kōng xuán        xīn guān bǎng wǎng cuī guān zhě sāi shì chán        quán huó shù wàn zhòng ēn tiān        rén shēng néng yǐn zhuó jiē qián yuán        shuǐ yíng jìn quē yuè shí yuán        wéi móu guān zhí gāo wèi sūn xián        yǒu háng wáng dào yuàn yán shū piān