春草秋更绿,能得几时好。
人生非金石,坐愁红颜老。
振衣千仞冈,木落雁飞早。
无营地转幽,遂动自纷扰。
时哉不我与,全身以为宝。
不是傲当时,用拙存吾道。
cì
次
yùn
韵
zǐ
子
yì
益
qiū
秋
huái
怀
jí
集
jù
句
[
[
sòng
宋
cháo
朝
]
]
yú
于
shí
石
chūn
春
cǎo
草
qiū
秋
gèng
更
lǜ
绿
,
,
néng
能
dé
得
jǐ
几
shí
时
hǎo
好
。
。
rén
人
shēng
生
fēi
非
jīn
金
shí
石
,
,
zuò
坐
chóu
愁
hóng
红
yán
颜
lǎo
老
。
。
zhèn
振
yī
衣
qiān
千
rèn
仞
gāng
冈
,
,
mù
木
luò
落
yàn
雁
fēi
飞
zǎo
早
。
。
wú
无
yíng
营
dì
地
zhuǎn
转
yōu
幽
,
,
suí
遂
dòng
动
zì
自
fēn
纷
rǎo
扰
。
。
shí
时
zāi
哉
bú
不
wǒ
我
yǔ
与
,
,
quán
全
shēn
身
yǐ
以
wéi
为
bǎo
宝
。
。
bú
不
shì
是
ào
傲
dāng
当
shí
时
,
,
yòng
用
zhuō
拙
cún
存
wú
吾
dào
道
。
。