一书说尽故人情,闽岭春风入户庭。
碾处曾看眉上白,分时为见眼中青。
饭羹正昼成空洞,枕簟通宵失杳冥。
无奈笔端尘俗在,更呼活火发铜瓶。
lǐ
李
xiàng
相
gōng
公
xiǎng
饷
jiàn
建
xī
溪
xīn
新
míng
茗
fèng
奉
jì
寄
[
[
sòng
宋
cháo
朝
]
]
céng
曾
jǐ
几
yī
一
shū
书
shuō
说
jìn
尽
gù
故
rén
人
qíng
情
,
,
mǐn
闽
lǐng
岭
chūn
春
fēng
风
rù
入
hù
户
tíng
庭
。
。
niǎn
碾
chù
处
céng
曾
kàn
看
méi
眉
shàng
上
bái
白
,
,
fèn
分
shí
时
wéi
为
jiàn
见
yǎn
眼
zhōng
中
qīng
青
。
。
fàn
饭
gēng
羹
zhèng
正
zhòu
昼
chéng
成
kōng
空
dòng
洞
,
,
zhěn
枕
diàn
簟
tōng
通
xiāo
宵
shī
失
yǎo
杳
míng
冥
。
。
wú
无
nài
奈
bǐ
笔
duān
端
chén
尘
sú
俗
zài
在
,
,
gèng
更
hū
呼
huó
活
huǒ
火
fā
发
tóng
铜
píng
瓶
。
。