古诗词大全

热度:139 作者: [唐朝] 刘禹锡
类型:写风|写人|人情|少年|

暑服宜秋著,清琴入夜弹。

人情皆向菊,风意欲摧兰。

岁稔贫心泰,天凉病体安。

相逢取次第,却甚少年欢。

到了秋天,适宜穿上凉爽的衣服,在夜晚悠然地弹奏清琴。人们的情趣都向着菊花,秋风的意向却好像要摧折兰花。年成丰收,即便贫穷内心也安泰,天气凉爽,久病的身体也安稳下来。与友人相逢,随意相处,这种快乐比少年时还要强烈。

qiū zhōng shǔ tuì 退 zèng tiān
[ [ táng cháo ] ] liú
shǔ qiū zhe , , qīng qín dàn       
rén qíng jiē xiàng , , fēng cuī lán       
suì rěn pín xīn tài , , tiān liáng bìng ān       
xiàng féng , , què shèn shǎo nián huān
热度:142 作者: [唐朝] 刘禹锡
类型:写山|写人|志士|山川|人情|写草|写云|

碧树鸣蝉后,烟云改容光。

瑟然引秋气,芳草日夜黄。

夹道喧古槐,临池思垂杨。

离人下忆泪,志士激刚肠。

昔闻阻山川,今听同匡床。

人情便所遇,音韵岂殊常。

因之比笙竽,送我游醉乡。

碧绿的树上蝉声鸣响之后,烟云和景色都改变了模样。萧瑟的秋气被引来,芳草日渐枯黄。道路两旁古槐间蝉声喧闹,临近池塘不禁思念起垂杨。离人落下思念的泪水,志士激荡起刚直的情怀。往昔听闻蝉声被山川阻隔,如今却能和你同听于一床。人们往往对眼前境遇习以为常,蝉声的音韵又怎会有异常。因此把蝉声比作笙竽之音,送我进入醉乡畅游。

chóu tiān wén xīn chán jiàn zèng
[ [ táng cháo ] ] liú
shù míng chán hòu , , yān yún gǎi róng guāng       
rán yǐn qiū , , fāng cǎo huáng       
jiá dào xuān huái , , lín chí chuí yáng       
rén xià lèi , , zhì shì gāng cháng       
wén shān chuān , , jīn tīng tóng kuāng chuáng       
rén qíng biàn 便 suǒ , , yīn yùn shū cháng       
yīn zhī shēng , , sòng yóu zuì xiāng
热度:134 作者: [元朝] 李致远
类型:写雨|写风|写人|人情|春雨|写梅|杜鹃|

斜阳外,春雨足,风吹皱一池寒玉。

画楼中有人情正苦,杜鹃声莫啼归去。

luò méi fēng
[ [ yuán cháo ] ] zhì yuǎn
xié yáng wài , , chūn , , fēng chuī zhòu chí hán       
huà lóu zhōng yǒu rén qíng zhèng , , juān shēng guī
热度:656 作者: [唐朝] 缅伯高
类型:写山|友情|人情|写湖|

将鹅贡唐朝,山高路远遥。

沔阳湖失去,倒地哭号号。

这个故事说得是唐朝时,云南一少数民族首领为表示对唐王朝的拥戴,派特使缅伯高向太宗贡献天鹅。缅伯高在过沔阳河时,他想给天鹅洗个澡,从笼子放出来时,天鹅展翅飞向天空。缅伯高伸手去抓,只抓住几根鹅毛。礼物飞走了,缅伯高想了一个办法,将一个精致的绸缎小包敬献给了唐太宗。太宗一看,是几根鹅毛和一首小诗。诗曰:“天鹅贡唐朝,山高路途遥。沔阳河失宝,倒地哭号啕。上复圣天子,可饶缅伯高。礼轻情意重,千里送鹅毛。”唐太宗莫名其妙,缅伯高随即讲出事情原委。唐太宗连声说:“难能可贵!难能可贵!千里送鹅毛,礼轻情意重!”
qiān sòng é máo
[ [ táng cháo ] ] miǎn gāo
jiāng é gòng táng cháo , , shān gāo yuǎn yáo       
miǎn yáng shī , , dǎo hào hào       
热度:160 作者: [宋朝] 朱敦儒
类型:写花|写人|人情|写云|写酒|

世事短如春梦,人情薄似秋云。

不须计较苦劳心,万事原来有命。

幸遇三杯酒好,况逢一朵花新。

片时欢笑且相亲,明日阴晴未定。

lín jiāng xiān
[ [ sòng cháo ] ] zhū dūn
shì shì duǎn chūn mèng , , rén qíng báo qiū yún       
jiào láo xīn , , wàn shì yuán lái yǒu mìng       
xìng sān bēi jiǔ hǎo , , kuàng féng duǒ huā xīn       
piàn shí huān xiào qiě xiàng qīn , , míng yīn qíng wèi dìng
热度:91 作者: [宋朝] 晏几道
类型:写人|人情|故乡|写云|悲凉|

天边金掌露成霜,云随雁字长。

绿杯红袖趁重阳,人情似故乡。

兰佩紫,菊簪黄,殷勤理旧狂。

欲将沉醉换悲凉,清歌莫断肠。

ruǎn láng guī
[ [ sòng cháo ] ] yàn dào
tiān biān jīn zhǎng chéng shuāng , , yún suí yàn zhǎng       
绿 bēi hóng xiù chèn zhòng yáng , , rén qíng xiāng       
lán pèi , , zān huáng , , yīn qín jiù kuáng       
jiāng chén zuì huàn bēi liáng , , qīng duàn cháng
热度:108 作者: [宋朝] 晏几道
类型:写人|人情|少年|

个人轻似低飞燕,春来绮陌时相见。

堪恨两横波,恼人情绪多。

长留青鬓住,莫放红颜去。

占取艳阳天,且教伊少年。

mán
[ [ sòng cháo ] ] yàn dào
rén qīng fēi yàn , , chūn lái shí xiàng jiàn       
kān hèn liǎng héng , , nǎo rén qíng duō       
zhǎng liú qīng bìn zhù , , fàng hóng yán       
zhàn yàn yáng tiān , , qiě jiāo shǎo nián
热度:120 作者: [宋朝] 晏几道
类型:写风|写人|人情|杨柳|

莫唱阳关曲,泪湿当年金缕。

离歌自古最消魂,闻歌更在消魂处。

南楼杨柳多情绪,不系行人住。

人情却似飞絮,悠扬便逐春风去。

liáng zhōu lìng
[ [ sòng cháo ] ] yàn dào
chàng yáng guān , , lèi shī 湿 dāng nián jīn       
zuì xiāo hún , , wén gèng zài xiāo hún chù       
nán lóu yáng liǔ duō qíng , , háng rén zhù       
rén qíng què fēi , , yōu yáng biàn 便 zhú chūn fēng
热度:129 作者: [宋朝] 晏几道
类型:写风|写花|写人|人情|池塘|写草|

碧草池塘春又晚,小叶风娇,尚学娥妆浅。

双燕来时还念远,珠帘绣户杨花满。

绿柱频移弦易断,细看秦筝,正似人情短。

─曲啼乌心绪乱,红颜暗与流年换。

dié liàn huā
[ [ sòng cháo ] ] yàn dào
cǎo chí táng chūn yòu wǎn , , xiǎo fēng jiāo , , shàng xué é zhuāng qiǎn       
shuāng yàn lái shí hái niàn yuǎn , , zhū lián xiù yáng huā mǎn       
绿 zhù pín xián duàn , , kàn qín zhēng , , zhèng rén qíng duǎn       
xīn luàn , , hóng yán àn liú nián huàn
热度:198 作者: [唐朝] 唐无名氏
类型:写风|写人|人情|

无定河边暮角声,赫连台畔旅人情。

函关归路千余里,一夕秋风白发生。

shī
[ [ táng cháo ] ] táng míng shì
dìng biān jiǎo shēng , , lián tái pàn rén qíng       
hán guān guī qiān , , qiū fēng bái shēng