首页 | 专题| 搜索 | 典籍 在线词典
诗文 | 作者 | 名句 | 成语| 文章
《龟头山》原文
朝代:明朝 作者:陶安浏览量:2

我闻龟头山,乃在麻城县。

东离八十里,高峻远先见。

伸向南行,欲桥仍俯颤。

巨吻谽谺张,穹脊坼绞现。

锐峰尾突扬,垂陇足深浅。

戴石被介甲,嘘云零雨霰。

仿佛洛书出,峍兀海鳌抃。

绵延地一舍,巇险行不遍。

形貌肖灵真,活动生孽变。

不知在何时,传自旧俗谚。

窃食太仓米,官耗岁常洊。

粪田东义州,丰肥最淮甸。

天心恶馋暴,猛风激飞电。

霹雳振颔下,凿去唇一片。

地灵锁跌爪,骨死永不转。

至今涎沫凝,石乳方气扇。

文皇避暑亭,过此暂留恋。

试剑斩石裂,马迹尚可辨。

禅寺傍龟峰,兵火毁楼殿。

罗汉遗脚踪,锦绣生采绚。

虎跑清泉涌,飞瀑日光炫。

矮碧千年松,不盈一尺羡。

石面开小莲,或白或如茜。

佳草解百毒,重楼袅金线。

二级四楼垂,三级九丝练。

雌雄骈发处,群草停蔓莚。

有蛇白花纹,刚尾插石健。

直立长丈余,吐气毒炽煽。

飞禽触即僵,随吸下供膳。

又有鳖皮蛇,褊阔类街面。

尾尖首如狗,吐丝草头缠。

人行犯其丝,逐啖恣所便。

曾遇五猎犬,一犬被其咽。

腹饱痴不动,四犬怒咬穿。

野人舁入市,《山海经》未传。

白艾最可妙,土产入贡献。

低叶拂婆娑,大叶展葱蒨。

草深妨长茂,耘耨如治佃。

端午官采刈,禳毒先祭綍。

精制似纯绵,硝疾胜瞑眩。

一炷火力透,贯串速如箭。

暖具作毡褥,裹膝疗寒倦。

赠名张化主,灵响起塔院。

遂名佛道艾,且可充赠饯。

此事得之谁,罗判吏陈宪。

《龟头山》拼音版
guī tóu shān
[ [ míng cháo ] ] táo ān
wén guī tóu shān nǎi zài chéng xiàn        dōng shí gāo jun4 yuǎn xiān jiàn        shēn xiàng nán háng qiáo réng chàn        wěn hān xiā zhāng qióng chè jiǎo xiàn        ruì fēng wěi yáng chuí lǒng shēn qiǎn        dài shí bèi jiè jiǎ yún líng xiàn        fǎng 仿 luò shū chū hǎi áo biàn        mián yán shě xiǎn háng biàn        xíng mào xiāo líng zhēn huó dòng shēng niè biàn        zhī zài shí chuán jiù yàn        qiè shí tài cāng guān hào suì cháng jiàn        fèn tián dōng zhōu fēng féi zuì huái diàn        tiān xīn è chán bào měng fēng fēi diàn        zhèn hàn xià záo chún piàn        líng suǒ diē zhǎo yǒng zhuǎn        zhì jīn xián níng shí fāng shàn        wén huáng shǔ tíng guò zàn liú liàn        shì jiàn zhǎn shí liè shàng biàn        chán bàng guī fēng bīng huǒ huǐ lóu diàn 殿        luó hàn jiǎo zōng jǐn xiù shēng cǎi xuàn        pǎo qīng quán yǒng fēi bào guāng xuàn        ǎi qiān nián sōng yíng chǐ xiàn        shí miàn kāi xiǎo lián huò bái huò qiàn        jiā cǎo jiě bǎi zhòng lóu niǎo jīn xiàn 线        èr lóu chuí sān jiǔ liàn        xióng pián chù qún cǎo tíng màn yán        yǒu shé bái huā wén gāng wěi chā shí jiàn        zhí zhǎng zhàng chì shān        fēi qín chù jiāng suí xià gòng shàn        yòu yǒu biē shé biǎn kuò lèi jiē miàn        wěi jiān shǒu gǒu cǎo tóu chán        rén háng fàn zhú dàn suǒ biàn 便        céng liè quǎn quǎn bèi yān        bǎo chī dòng quǎn yǎo chuān 穿        rén shì shān hǎi jīng wèi chuán        bái ài zuì miào chǎn gòng xiàn        suō zhǎn cōng qiàn        cǎo shēn fáng zhǎng mào yún nòu zhì diàn        duān guān cǎi ráng xiān        jīng zhì chún mián xiāo shèng míng xuàn        zhù huǒ tòu guàn chuàn jiàn        nuǎn zuò zhān guǒ liáo hán juàn        zèng míng zhāng huà zhǔ líng xiǎng yuàn        suí míng dào ài qiě chōng zèng jiàn        shì zhī shuí luó pàn chén xiàn       
作者陶安介绍
(1315—1371)明太平府当涂人,字主敬。元顺帝至正四年举人。授明道书院山长,避乱家居。朱元璋取太平,安出迎,留参幕府,任左司员外郎。洪武元年任知制诰兼修国史,寻出任江西行省参知政事,卒官。有《陶学士集》。
陶安相关作品

九月朔得阿晟所寄药物

人自金陵至,儿封药物来。

家书千里达,旅况一时开。

病想丹砂鼎,缘慳玉露杯。

喜看菹醢列,乡味出瓶罍。

九月七日雨

两月晴明久,昨宵风雨声。

寒催秋色老,病怯袷衣轻。

故垒低云黑,荒衢湿蔓萦。

重阳时节近,客里助凄清。

九日登高翠微亭分韵得满字

山川甚雄丽,积雨为磨浣。

天开秋气清,游娱共萧散。

石径接巉岩,兴到行不懒。

微霜护新晴,杲日送余暖。

层岭蹑高寒,境胜世所罕。

苍茫四无极,自恨目力短。

危亭基藓残,麋鹿荒町疃。

居然龙虎势,城郭在平坦。

崇阿吊离宫,老木荫僧馆。

松云引徐步,兰露入清盥。

况当重九节,野菊相留款。

宾朋笑语间,文理谢雕纂。

好风袭尊俎,幽鸟哢丝管。

人生光景速,每恨乐事缓。

嘉会幸一逢,何辞累觞满。

当门小山

山脚踏墙头,全身尽呈露。

殆类知己人,豁达吐心腑。

秀色排闼入,意多默无语。

晚来白雾起,对面不得睹。

夜坐虚檐下,惆怅失佳侣。

晓翠忽舒颜,为尔早开户。

岁暮即事

慰藉情怀腊酒香,光阴背我去堂堂。

驿梅初破两三蕊,官历惟余五六行。

断送残年多雨雪,逢迎老境是星霜。

街衢击鼓驱傩出,却喜邦民共乐康。