首页 | 专题| 搜索 | 典籍 在线词典
诗文 | 作者 | 名句 | 成语| 文章
《路居士山水歌》原文
朝代:宋朝 作者:王洋浏览量:5

人年八十百虑昏,丈人耳目方聪明。

他人到此筋力疲,丈人胜如年少时。

老中强健闲中忙,经卷丹炉肘后方。

金书千轴造理窟,赤城七篇谈坐忘。

我年三十始相识,丈人年已几六十。

往来出处三十年,体无作用神安然。

静窥了不见根底,我谓君心祗如此。

那知能事有别肠,笔下风光穷妙理。

龟溪道人古衲师,心辞声利常无为。

晨钟粥钵半炉火,午日茶瓯一局棋。

一朝共语小窗前,初了小卷含风烟。

为言老路手作此,画出王郎访戴船。

明朝见我微笑语,漏泄丹青奈缁侣。

别有一段壶中天,果若知音定分付。

轻轻一轴数尺长,奇峰突兀烟茫茫。

其间细屑千万状,领略试为哦新章。

初画寒林宿鸟惊,山溪渐晓人渐行。

四僧趁饭分先后,人立渡头沙岸口。

一舟闲泊石岸中,一舟半渡凌云空。

两舟一钓一垂纲,上有雁落芦花风。

两桥近山转清绝,客携筇杖半卼臲。

定是当年鹤氅翁,神气飘飘犯寒发。

山腰佛寺楼阁明,下有茅店临沙汀。

刹竿挺立照山影,风幡仿佛闻谈僧。

纷然万象争奇怪,缩地便移他境界。

才薄其如此画何,强写娇容捧心态。

昔闻大令驰笔锋。

天门未借西南风。

众工索钱阳好语,吴起果被公叔沮。

翩然拂袖返田庐。

将军妙手今为几。

乃知胸中千顷碧,来自传家万金直。

丈人丈人有馀墨,莫惜逢场时戏剧。

《路居士山水歌》拼音版
shì shān shuǐ
[ [ sòng cháo ] ] wáng yáng
rén nián shí bǎi hūn zhàng rén ěr fāng cōng míng        rén dào jīn zhàng rén shèng nián shǎo shí        lǎo zhōng qiáng jiàn xián zhōng máng jīng juàn dān zhǒu hòu fāng        jīn shū qiān zhóu zào chì chéng piān tán zuò wàng        nián sān shí shǐ xiàng shí zhàng rén nián liù shí        wǎng lái chū chù sān shí nián zuò yòng shén ān rán        jìng kuī le jiàn gēn wèi jun1 xīn zhī        zhī néng shì yǒu bié cháng xià fēng guāng qióng miào        guī dào rén shī xīn shēng cháng wéi        chén zhōng zhōu bàn huǒ chá ōu        cháo gòng xiǎo chuāng qián chū le xiǎo juàn hán fēng yān        wéi yán lǎo shǒu zuò huà chū wáng láng fǎng 访 dài chuán        míng cháo jiàn wēi xiào lòu xiè dān qīng nài        bié yǒu duàn zhōng tiān guǒ ruò zhī yīn dìng fèn        qīng qīng zhóu shù chǐ zhǎng fēng yān máng máng        jiān xiè qiān wàn zhuàng lǐng luè shì wéi ò xīn zhāng        chū huà hán lín xiǔ 宿 niǎo jīng shān jiàn xiǎo rén jiàn háng        sēng chèn fàn fèn xiān hòu rén tóu shā àn kǒu        zhōu xián shí àn zhōng zhōu bàn líng yún kōng        liǎng zhōu diào chuí gāng shàng yǒu yàn luò huā fēng        liǎng qiáo jìn shān zhuǎn qīng jué xié qióng zhàng bàn kuǐ niè        dìng shì dāng nián chǎng wēng shén piāo piāo fàn hán        shān yāo lóu míng xià yǒu máo diàn lín shā tīng        shā gān 竿 tǐng zhào shān yǐng fēng fān fǎng 仿 wén tán sēng        fēn rán wàn xiàng zhēng guài suō biàn 便 jìng jiè        cái báo huà qiáng xiě jiāo róng pěng xīn tài        wén lìng chí fēng        tiān mén wèi jiè 西 nán fēng        zhòng gōng suǒ qián yáng hǎo guǒ bèi gōng shū        piān rán xiù fǎn tián        jiāng jun1 miào shǒu jīn wéi        nǎi zhī xiōng zhōng qiān qǐng lái chuán jiā wàn jīn zhí        zhàng rén zhàng rén yǒu féng chǎng shí       
作者王洋介绍
(1087—1154)宋楚州山阳人,字元渤。王资深子。徽宗宣和六年进士。高宗绍兴初诏试馆职,历秘书省正字、校书郎、守起居舍人,擢知制诰。十年以权发遣吉州换邵武军。洪皓使金归,人无敢过其居,洋独与往来,为人诬告与闻洪皓欺世飞语,以直徽猷阁出知饶州。寓居信州,有荷花水木之趣,因号王南池。善诗文,其诗极意镂刻,文章以温雅见长。有《东牟集》。
王洋相关作品

予寓家龟溪赋廪郡故事郡将始至及其将行皆一

官供粥饭是官身,一岁三逢陌上春。

应有得闲人笑我,苦因何事去来频。

予寓家龟溪赋廪郡故事郡将始至及其将行皆一·零

房湢斋庖间翠铺,环山环水绿云扶。

不知几许中人产,支慧居前后阿枢。

九月二十日游桃源寺

东溪缭绕黄花国,西崦纵横白酒家。

谁道桃源解迷路,与君平步到烟霞。

中春二十四日集仰止书室德茂仰止何彦亨彦发

朱何王邓偶婆娑,晚唤寒甥共笑歌。

烦恼少因知事少,吃拳多为打人多。

竹间豪逸多酣畅,斗下文章竞拂摩。

好是花时省风雨,劝人沈醉是天和。

得小儿书寄二陈学颜字有楷法

前代风流颜太师,英风烈烈动朝仪。

危身已著当时节,正笔犹开百世疑。

儿作此书真识路,翁因忆汝念临岐。

殷勤莫改平原脚,庆及门闾会有时。