首页 | 专题| 搜索 | 典籍 在线词典
诗文 | 作者 | 名句 | 成语| 文章
《留题丹经卷后》原文
朝代:宋朝 作者:史尧弼浏览量:5

武陵郡西桃花源,水盩山厔蛮区连。

秦人避秦久寓此,种桃千树春风前。

落红满地溪路断,鱼郎舍舟得洞天。

瑞光浮动见宫室,桑竹交映膏腴田。

苍崖老木含太古,民物朴野天理全。

男耕女织无租庸,鸡鸣犬吠通陌阡。

东家西家走相问,客来何许今何年。

历将时事为具言,二世不守嬴氏颠。

人心归汉沛公起,四百馀载瞒窃焉。

迄今已复为晋有,尚何惧死长城边。

岂知世态多废兴,闻之抚髀皆喟然。

辞归未许留数日,陈列俎豆如宾筵。

生逢乐土自可乐,山林朝市非相悬。

明朝棹开落尘境,恍如梦破陵谷迁。

渊明一记故实在,世俗竟作神仙传。

裹粮问道不复往,大笑子骥真无缘。

我今置酒嶂峰巅,醉袖起舞凌风烟。

大还有诀谁所传,始自广成授黄髯。

髯龙上征老聃出,谷神立说洪其源。

阴符黄庭龙虎经,伯阳契易诚多端。

况复后学如牛毛,支分派别徒纷然。

先天一气谁真知,来如阳德升九渊。

疾雷破山坤轴裂,政要主者定力坚。

前弦之后后弦前,药物不可锱铢偏。

黑白相寻秘融结,髣髴有象形质圆。

周天运火循屯蒙,非同坡老烧凡铅。

无中生子夺造化,脱骨洗髓乘云軿。

鞭笞鸾凤隘八极,铜驼一笑三千年。

胡为知此不自炼,先儒尝戒偷生安。

人身生死犹昼夜,以道顺守全此天。

何须行怪出世法,屏弃骨肉潜荒山。

君臣父子与夫妇,兄弟朋友纲常间。

圣人设教若大路,反趋旁径迷榛菅。

方壶员峤渺何许,徒令世俗滋欺瞒。

房公便合扫尘壁,大书我诗为订顽。

《留题丹经卷后》拼音版
liú dān jīng juàn hòu
[ [ sòng cháo ] ] shǐ yáo
líng jun4 西 táo huā yuán shuǐ zhōu shān zhì mán lián        qín rén qín jiǔ zhǒng táo qiān shù chūn fēng qián        luò hóng mǎn duàn láng shě zhōu dòng tiān        ruì guāng dòng jiàn gōng shì sāng zhú jiāo yìng gāo tián        cāng lǎo hán tài mín tiān quán        nán gēng zhī yōng míng quǎn fèi tōng qiān        dōng jiā 西 jiā zǒu xiàng wèn lái jīn nián        jiāng shí shì wéi yán èr shì shǒu yíng shì diān        rén xīn guī hàn pèi gōng bǎi zǎi mán qiè yān        jīn wéi jìn yǒu shàng zhǎng chéng biān        zhī shì tài duō fèi xìng wén zhī jiē kuì rán        guī wèi liú shù chén liè dòu bīn yàn        shēng féng shān lín cháo shì fēi xiàng xuán        míng cháo zhào kāi luò chén jìng huǎng mèng líng qiān        yuān míng shí zài shì jìng zuò shén xiān chuán        guǒ liáng wèn dào wǎng xiào zhēn yuán        jīn zhì jiǔ zhàng fēng diān zuì xiù líng fēng yān        hái yǒu jué shuí suǒ chuán shǐ guǎng 广 chéng shòu huáng rán        rán lóng shàng zhēng lǎo dān chū shén shuō hóng yuán        yīn huáng tíng lóng jīng yáng chéng duō duān        kuàng hòu xué niú máo zhī fèn pài bié fēn rán        xiān tiān shuí zhēn zhī lái yáng shēng jiǔ yuān        léi shān kūn zhóu liè zhèng yào zhǔ zhě dìng jiān        qián xián zhī hòu hòu xián qián yào zhū piān        hēi bái xiàng xún róng jié fǎng fèi yǒu xiàng xíng zhì yuán        zhōu tiān yùn huǒ xún tún méng fēi tóng lǎo shāo fán qiān        zhōng shēng duó zào huà tuō suǐ chéng yún pēng 軿        biān chī luán fèng ài tóng tuó xiào sān qiān nián        wéi zhī liàn xiān cháng jiè tōu shēng ān        rén shēn shēng yóu zhòu dào shùn shǒu quán tiān        háng guài chū shì píng ròu qián huāng shān        jun1 chén xiōng péng yǒu gāng cháng jiān        shèng rén shè jiāo ruò fǎn páng jìng zhēn jiān        fāng yuán qiáo miǎo lìng shì mán        fáng gōng biàn 便 sǎo chén shū shī wéi dìng wán       
作者史尧弼介绍
眉州人,字唐英,世称莲峰先生。高宗绍兴二十七年进士。少以《古乐府》、《洪范》等论往见张浚,浚谓其大类苏轼。年十四举于乡,赴鹿鸣宴犹著粉红裤,人疑其文未工,太守命赋诗,尧弼援笔立就。未授官而卒。有《莲峰集》。
史尧弼相关作品

张府君挽诗·三

诚孝从来此物根,只今谁与践斯言。

夫君泉下傥无憾,大字壁间犹有痕。

张府君挽诗·一

惊起龙蛇忽梦归,一朝脱屣万缘非。

遥知月露寒松滴,不是波涛木叶飞。

张府君挽诗·二

气象重归金马地,更看埋玉乱松楠。

他年父老还能说,道上书生为指南。

张府君挽诗

频年来往郑公乡,邂逅论文膝上郎。

已讶树风增感叹,忽闻薤露送凄凉。

张府君挽诗·零

见说亲颜昼日嬉,夜窗膏火对书诗。

功名底事身终误,孝友平生政已施。