首页 | 专题| 搜索 | 典籍 在线词典
诗文 | 作者 | 名句 | 成语| 文章
《因游支硎寺寄邢端公》原文
朝代:唐朝 作者:皎然浏览量:76

大厦资多士,抡材得豫章。

清门推问望,早岁骋康庄。

作用方开物,声名久擅场。

丹延分塞郡,宿昔领戎行。

始驭屏星乘,旋阴蔽茀棠。

朝端瞻鹗立,关右仰鹰扬。

威令兼宁朔,英声重护羌。

三军成父子,杂虏避封疆。

身执金吾贵,时遭宝运昌。

雍容持汉槊,肃穆卫周堂。

排难知臣节,攻疑定国章。

一言明大义,千载揖休光。

践职勋庸列,修躬志行彰。

优游应慕陆,止足定师张。

中扆怀殊政,南州伫小康。

仁为桂江雨,威是柏台霜。

謇谔言无隐,公忠祸不防。

谴深辞紫禁,恩在副朱方。

切玉锋休淬,垂天翅罢翔。

论文征贾马,述隐许求羊。

肘后看金碧,腰间笑水苍。

诗题白羽扇,酒挈绿油囊。

旷达机何有,深沈器莫量。

时应登古寺,佳趣在春冈。

止水平香砌,鲜云满石床。

山情何寂乐,尘世自飞扬。

已遇炉峰社,还思缉蕙房。

外心亲地主,内学事空王。

花会宜春浅,禅游喜夜凉。

高明依月境,萧散蹑庭芳。

得道殊秦佚,隳名似楚狂。

馀生于此足,不欲返韶阳。

《因游支硎寺寄邢端公》拼音版
yīn yóu zhī xíng xíng duān gōng
[ [ táng cháo ] ] jiǎo rán
shà duō shì , , lún cái zhāng       
qīng mén tuī wèn wàng , , zǎo suì chěng kāng zhuāng       
zuò yòng fāng kāi , , shēng míng jiǔ shàn chǎng       
dān yán fèn sāi jun4 , , xiǔ 宿 lǐng róng háng       
shǐ píng xīng chéng , , xuán yīn táng       
cháo duān zhān è , , guān yòu yǎng yīng yáng       
wēi lìng jiān níng shuò , , yīng shēng zhòng qiāng       
sān jun1 chéng , , fēng jiāng       
shēn zhí jīn guì , , shí zāo bǎo yùn chāng       
yōng róng chí hàn shuò , , wèi zhōu táng       
pái nán zhī chén jiē , , gōng dìng guó zhāng       
yán míng , , qiān zǎi xiū guāng       
jiàn zhí xūn yōng liè , , xiū gōng zhì háng zhāng       
yōu yóu yīng , , zhǐ dìng shī zhāng       
zhōng huái 怀 shū zhèng , , nán zhōu zhù xiǎo kāng       
rén wéi guì jiāng , , wēi shì bǎi tái shuāng       
jiǎn è yán yǐn , , gōng zhōng huò fáng       
qiǎn shēn jìn , , ēn zài zhū fāng       
qiē fēng xiū cuì , , chuí tiān chì xiáng       
lùn wén zhēng jiǎ , , shù yǐn qiú yáng       
zhǒu hòu kàn jīn , , yāo jiān xiào shuǐ cāng       
shī bái shàn , , jiǔ qiè 绿 yóu náng       
kuàng yǒu , , shēn shěn liàng       
shí yīng dēng , , jiā zài chūn gāng       
zhǐ shuǐ píng xiāng , , xiān yún mǎn shí chuáng       
shān qíng , , chén shì fēi yáng       
fēng shè , , hái huì fáng       
wài xīn qīn zhǔ , , nèi xué shì kōng wáng       
huā huì chūn qiǎn , , chán yóu liáng       
gāo míng yuè jìng , , xiāo sàn niè tíng fāng       
dào shū qín , , huī míng chǔ kuáng       
shēng , , fǎn sháo yáng
作者皎然介绍
皎然,唐代诗僧。生卒年不详。俗姓谢,字清昼,吴兴(浙江省湖州市)人。南朝谢灵运十世孙。活动于大历、贞元年间,有诗名。他的《诗式》为当时诗格一类作品中较有价值的一部。其诗清丽闲淡,多为赠答送别、山水游赏之作。
皎然相关作品

赋得谢墅送王长史(其墅即昼七代祖吴兴守旧

世业西山墅,移家长我身。

萧疏遗树老,寂寞废田春。

车巷伤前辙,篱沟忆旧邻。

何堪再过日,更送北归人。

赋得竹如意送详师赴讲(青字)

缥竹湘南美,吾师尚毁形。

仍留负霜节,不变在林青。

每入杨枝手,因谈贝叶经。

谁期沃州讲,持此别东亭。

赋得灯心送李侍御萼(光字)

灯心生众草,因有始知芳。

彩妓窗偏丽,金桃动更香。

花惊春未尽,焰喜夜初长。

别后空离室,何人借末光。

赋得夜雨滴空阶,送陆羽归龙山(同字)

闲阶夜雨滴,偏入别情中。

断续清猿应,淋漓候馆空。

气令烦虑散,时与早秋同。

归客龙山道,东来杂好风。

访陆处士羽(一作访陆羽处士不遇)

太湖东西路,吴主古山前。

所思不可见,归鸿自翩翩。

何山赏春茗,何处弄春泉。

莫是沧浪子,悠悠一钓船。