首页 | 专题| 搜索 | 典籍 在线词典
诗文 | 作者 | 名句 | 成语| 文章
《挽齐斋倪尚书》原文
朝代:宋朝 作者:刘宰浏览量:0

南山有孤松,屹立几寻丈。

雪根雨露滋,藤萝巧相傍。

高柯撑青空,落落不可上。

辽东白鹤归,城郭固无恙。

饥鸟拾馀粒,巢燕倚飞幌。

芝田杳何许,鼓翮超蓬阆。

尚书千载人,馀子岂辈行。

方时鄙俗学,制行多矫亢。

我独道其常,曰彼非至当。

世事有翻覆,阴阳日消长。

谁其倡攻伪,欲使尽一网。

我独持其平,工辨直与枉。

前瞻岂尚同,后顾亦非党。

介然两不合,兰佩拂千嶂。

惟皇思建极,正直首延访。

几趋銮禁直,屡侍金华讲。

三黜柳士师,一念齐得丧。

岁晚复来归,旧德世所仰。

文昌岂不贵,台星连两掌。

贞元朝士少,正始遗风荡。

淹留感时事,去去得初尚。

湖光浮盏斝,岩花开步障。

意行无物累,静寄绝尘想。

寥寥香山翁,胜处备相倣。

虽临大化尽,不放葵藿向。

遗秦手自书,治忽犹指掌。

内欲八柄专,外欲四聪广。

国本欲先定,以击四海望。

国势欲自强,不受夷虑诳。

于今一开卷,星斗照穹壤。

奄奄气将微,耿耿神愈王。

更为一夕留,泰然须昧爽。

庶几华封祝,不使臣子旷。

从容有如此,岂留智力强。

平生刚大气,胸次妙冲养。

我生不及门,知敬如达巷。

九京不可作,千古恨悢悢。

《挽齐斋倪尚书》拼音版
wǎn zhāi shàng shū
[ [ sòng cháo ] ] liú zǎi
nán shān yǒu sōng xún zhàng        xuě gēn téng luó qiǎo xiàng bàng        gāo chēng qīng kōng luò luò shàng        liáo dōng bái guī chéng guō yàng        niǎo shí cháo yàn fēi huǎng        zhī tián yǎo chāo péng láng        shàng shū qiān zǎi rén bèi háng        fāng shí xué zhì háng duō jiǎo kàng        dào cháng yuē fēi zhì dāng        shì shì yǒu fān yīn yáng xiāo zhǎng        shuí chàng gōng wěi shǐ 使 jìn wǎng        chí píng gōng biàn zhí wǎng        qián zhān shàng tóng hòu fēi dǎng        jiè rán liǎng lán pèi qiān zhàng        wéi huáng jiàn zhèng zhí shǒu yán fǎng 访        luán jìn zhí shì jīn huá jiǎng        sān chù liǔ shì shī niàn sàng        suì wǎn lái guī jiù shì suǒ yǎng        wén chāng guì tái xīng lián liǎng zhǎng        zhēn yuán cháo shì shǎo zhèng shǐ fēng dàng        yān liú gǎn shí shì chū shàng        guāng zhǎn jiǎ yán huā kāi zhàng        háng lèi jìng jué chén xiǎng        liáo liáo xiāng shān wēng shèng chù bèi xiàng fǎng        suī lín huà jìn fàng kuí huò xiàng        qín shǒu shū zhì yóu zhǐ zhǎng        nèi bǐng zhuān wài cōng guǎng 广        guó běn xiān dìng hǎi wàng        guó shì qiáng shòu kuáng        jīn kāi juàn xīng dòu zhào qióng rǎng        yǎn yǎn jiāng wēi gěng gěng shén wáng        gèng wéi liú tài rán mèi shuǎng        shù huá fēng zhù shǐ 使 chén kuàng        cóng róng yǒu liú zhì qiáng        píng shēng gāng xiōng miào chōng yǎng        shēng mén zhī jìng xiàng        jiǔ jīng zuò qiān hèn lǎng lǎng       
作者刘宰介绍
刘宰(1167—1240)字平国,号漫塘病叟,镇江金坛(今属江苏)人 。绍熙元年(1190)举进士。历任州县,有能声。寻告归。理宗立,以为籍田令。迁太常丞,知宁国府,皆辞不就。端平间,时相收召誉望略尽,不能举者仅宰与崔与之二人。隐居三十年,于书无所不读。既卒,朝廷嘉其节,谥文清。宰为文淳古质直,著有《漫塘文集》三十六卷,《四库总目》又作有语录,并传于世。
刘宰相关作品

中秋月有云翳再用韵

孤城急鼓转严更,步屧中庭午夜晴。

人世昏昏同梦寐,使星耿耿伴清明。

云开霄汉光华远,望极关河眼界平。

想见登临无限意,此身那得计浮荣。

读韩诗和其韵

韩子文同孟氏醇,陈言去尽只天真。

君诗费却雕镌力,笔下应夸自有神。

读苏武傅

李陵卫律两降人,大义相规几尽诚。

陵语不傅傅卫律,要令千载识交情。

读楼获傅

刘氏难令吕氏安,酈生大义炳如丹。

君卿卖友阿王莽,死去何颜见吕宽。

读张氏义庄画一寄持甫辂院

叔世谁怜族派同,高情真有古人风。

宗分大小稽周典,惠匝亲疏比范公。

二顷开端能不吝,一编垂训可无穷。

欲书盛事傅千载,预愧衰孱语不工。