首页 | 专题| 搜索 | 典籍 在线词典
诗文 | 作者 | 名句 | 成语| 文章
《岷峨叹》原文
朝代:宋朝 作者:程公许浏览量:4

出门厌氛嚣,归卧集万感。

凭高一以眺,忽觉岷峨惨。

岷发报山色千古同,非烟非雾愁渖濛。

杜陵昔欢珠玉走,彼犹有幸天府供。

人才何但珠玉贵,不得与尔包贡同上明光宫。

山灵对我有惭色,兹事发何专汝责。

非关地气有衰旺,直峡山之流日夜荡潏伤上脉搏。

不然君相造命天地同其公,车书万里文轨通。

南金东箭输不竭,岷峨这产何独穷。

沉思夜继日,叹息复叹息。

忽梦神官自天下,手持山灵一尺檄。

鸿濛昔剖分,帝命作镇主坤文。

石纽之禹帝平水土,周家创业击我彭濮人。

纪信忠汉世,甘受黄屋焚。

何武仗剑起,义不屈莽新。

费贻任永耻为井蛙辱,张纲李固义烈排秋旻。

炎精焰冷国鼎峙,惟我全蜀倔强为汉臣。

人人我节九鼎重,余事文章兼隐沦。

子云相如王子渊,康山之李金华栋。

涪江钓叟卜君平,千载犹能想清尘。

皇皇艺祖得天统,北辰中天从星拱。

蜀远只在殿西头,一言撤尽藩墙壅。

陈苏范氏奋孤寒,事业词华两重。

流江勋绩张与虞,太史之李如晋董。

江汉炳灵载英,摭之前牒如丹青。

昔何烜兮今昧昧,山灵未必真忘情。

富贵由来多捷径,强聒最为蜀人病。

君不见山泽之臞宋郎中,奏篇语泄经远屏。

经明行修李兵部,陛对万言伤骨鲠。

气豪最说薛秘书,去国七年惟日饮。

陛下何曾雠谠言,瞧盱万目宁汝捐。

伤哉三君皆九原,抵玉於地那得全。

幸今耆旧满岩穴,一一无非爽邦哲。

柱史望国蓍龟,开府忠丹老弥烈。

参政未起东山卧,李也立螭著名节。

少卿仙谷勤著书,渡泸归钓二江雪。

侍郎斥还病少瘳,校书执丧愤尤切。

庙堂何忍蜀才弃,渠自方头触人忌。

岷峨为渠方含羞,渠不知悔尚我尤。

汝行为我丁宁说与诸贤处,二府荣途岂难到。

九重天上列仙班,厚禄高官清且要。

鉴方何能枘圆,使少眨之宁不然。

我闻斯言意戃怳,梦觉披衣独惆怅。

穷达其如天命何,为士当先识趣向。

诸贤等是儒中英,秉心那知有得丧。

凭谁为我谢山灵,彼达观兮宁可诳。

呜呼参进口躔五十有六州,文风自古能与齐鲁侔。

三光气全爱护犹如心与腹,今半天下视之乃若赘与疣。

恋刍伏下姑汝留,不然朝奏暮斥急理贤无方自古训,谁能叩阍上诉十二这冕旒。

才生於世养之艰而折之易,譬诸豫章杞梓仓猝宁可求。

风尘澒洞暗宇县,不有烝徒谁与谋。

白驹空谷长赵遥,可能絷之永今朝。

《岷峨叹》拼音版
mín é tàn
[ [ sòng cháo ] ] chéng gōng
chū mén yàn fēn xiāo guī wàn gǎn        píng gāo tiào jiào mín é cǎn        mín bào shān qiān tóng fēi yān fēi chóu shěn méng        líng huān zhū zǒu yóu yǒu xìng tiān gòng        rén cái dàn zhū guì ěr bāo gòng tóng shàng míng guāng gōng        shān líng duì yǒu cán shì zhuān        fēi guān yǒu shuāi wàng zhí xiá shān zhī liú dàng jué shāng shàng        rán jun1 xiàng zào mìng tiān tóng gōng chē shū wàn wén guǐ tōng        nán jīn dōng jiàn shū jié mín é zhè chǎn qióng        chén tàn tàn        mèng shén guān tiān xià shǒu chí shān líng chǐ        hóng 鸿 méng pōu fèn mìng zuò zhèn zhǔ kūn wén        shí niǔ zhī píng shuǐ zhōu jiā chuàng péng rén        xìn zhōng hàn shì gān shòu huáng fén        zhàng jiàn mǎng xīn        fèi rèn yǒng chǐ wéi jǐng zhāng gāng liè pái qiū mín        yán jīng yàn lěng guó dǐng zhì wéi quán shǔ juè qiáng wéi hàn chén        rén rén jiē jiǔ dǐng zhòng shì wén zhāng jiān yǐn lún        yún xiàng wáng yuān kāng shān zhī jīn huá dòng        jiāng diào sǒu bo jun1 píng qiān zǎi yóu néng xiǎng qīng chén        huáng huáng tiān tǒng běi chén zhōng tiān cóng xīng gǒng        shǔ yuǎn zhī zài diàn 殿 西 tóu yán chè jìn fān qiáng yōng        chén fàn shì fèn hán shì huá liǎng zhòng        liú jiāng xūn zhāng tài shǐ zhī jìn dǒng        jiāng hàn bǐng líng zǎi yīng zhí zhī qián dié dān qīng        huǐ jīn mèi mèi shān líng wèi zhēn wàng qíng        guì yóu lái duō jié jìng qiáng guō zuì wéi shǔ rén bìng        jun1 jiàn shān zhī sòng láng zhōng zòu piān xiè jīng yuǎn píng        jīng míng háng xiū bīng duì wàn yán shāng gěng        háo zuì shuō xuē shū guó nián wéi yǐn        xià céng chóu dǎng yán qiáo wàn níng juān        shāng zāi sān jun1 jiē jiǔ yuán quán        xìng jīn jiù mǎn yán xué fēi shuǎng bāng zhé        zhù shǐ wàng guó shī guī kāi zhōng dān lǎo liè        cān zhèng wèi dōng shān chī zhe míng jiē        shǎo qīng xiān qín zhe shū guī diào èr jiāng xuě        shì láng chì hái bìng shǎo chōu xiào shū zhí sàng fèn yóu qiē        miào táng rěn shǔ cái fāng tóu chù rén        mín é wéi fāng hán xiū zhī huǐ shàng yóu        háng wéi dīng níng shuō zhū xián chù èr róng nán dào        jiǔ zhòng tiān shàng liè xiān bān hòu gāo guān qīng qiě yào        jiàn fāng néng ruì yuán shǐ 使 shǎo zhǎ zhī níng rán        wén yán tǎng huǎng mèng jiào chóu chàng        qióng tiān mìng wéi shì dāng xiān shí xiàng        zhū xián děng shì zhōng yīng bǐng xīn zhī yǒu sàng        píng shuí wéi xiè shān líng guān níng kuáng        cān jìn kǒu chán shí yǒu liù zhōu wén fēng néng móu        sān guāng quán ài yóu xīn jīn bàn tiān xià shì zhī nǎi ruò zhuì yóu        liàn chú xià liú rán cháo zòu chì xián fāng xùn shuí néng kòu hūn shàng shí èr zhè miǎn liú        cái shēng shì yǎng zhī jiān ér shé zhī zhū zhāng cāng níng qiú        fēng chén hòng dòng àn xiàn yǒu zhēng shuí móu        bái kōng zhǎng zhào yáo néng zhí zhī yǒng jīn cháo       
作者程公许介绍
程公许(?—1251),字季与,一字希颖,号沧州。南宋眉州眉山(今属四川)人,一说叙州宣化(今四川宜宾西北)人。嘉定进士。历官著作郎、起居郎,数论劾史嵩之。后迁中书舍人,进礼部侍郎,又论劾郑清之。屡遭排挤,官终权刑部尚书。有文才,今存《沧州尘缶编》。
程公许相关作品

九月晦斋宿太一宫都监姚高士示刘长翁及沁仲

孤云纵迹混风尘,蔼蔼阳和满一襟。

招得鸳班同胜赏,肯教牛铎嗣清音。

庵当黛面雪霜峭,洞琐玉台烟雨深。

何日与师携手去,胎仙同看舞琴心。

九日以酒赠雪江胡贤良蒙惠诗和韵

荪壁辛楣芰荷屋,静揖秋风酣圣读。

占断湖天拓户封,不待诏书赐一曲。

红尘车马交衢术,渠肯冠霞立於独。

满城风雨又重阳,念子萧疏对寒菊。

双壶遣赠滟蛆浮,想见羁愁尽蛾伏。

高人一巢有余地,底须驷马驾车轴。

但得长年交酒圣,不妨一笑命骚仆。

若云归隐须买田,巢由嗤人未免俗。

久雨快晴侍杨尚书燕镇远楼

瘴雨弥旬快作晴,小山香馥晚风清。

高秋幕府间书檄,落日江山拥旆旌。

形势自应专一面,关河犹示息交枰。

雅知牧御须才望,盍早还朝洗甲兵。

中秋和姜主簿韵·零

中秋月白古来悭,孤坐寒窗思黯然。

懒近舞腰花十八,恨无珠履客三千。

归班之明日以六参人趁起居

湖海飘摇误召环,春风入缀紫宸班。

恭闻聘幣及岩穴,不以多材遗蒯菅。

静念升沉皆命分,喜因蹈舞拜天颜。

承明莫作官曹看,汗简须凭直笔删。