首页 | 专题| 搜索 | 典籍 在线词典
诗文 | 作者 | 名句 | 成语| 文章
《小石塘源》原文
朝代:宋朝 作者:于石浏览量:2

万山郁回合,群木尤老苍。

细路百盘折,崎岖陟羊肠。

凉阴覆峭壁,萦回涧流长。

绿萝下百尺,笑挹清泉香。

甘寒试一潄,齿颊凝冰霜。

拂石坐未去,樵叟来我傍。

云此涧中水,其源来浦阳。

浦阳婺属邑,亦我父母邦。

欲我饮此水,而不忘故乡。

叟言起予意,振衣欲飞扬。

便将随水源,径度千仞冈。

叟前挽我衣,迟留且勿忙。

吾家隔前坡,林居愧荒凉。

寒醅旋可压,为子炊黄粱。

微径行荦确,柴门隐松篁。

推户拂尘席,延我入中堂。

呼儿出长揖,阔步何蹡踉。

问我从何来,惊顾走欲僵。

屡呼不复出,自起致茶汤。

坐不分宾主,高谈到羲皇。

炊烟淡茅屋,劝我饮尽觞。

葫芦烂鹅鸭,盘饤罗芥姜。

一饱共酣寝,此乐殊未央。

摄衣起谢叟,听我歌慨慷。

风埃暗宇县,干戈几抢攘。

朽骨缠蔓草,呻吟卧残创。

荒丘奔狐兔,断礎悲蛩螀。

奔逃不相顾,流离各悽伤。

十年未返业,几人失耕桑。

而此源中民,熙然独徜徉。

数家联聚落,茅茨带林塘。

笑语声相闻,隔篱灯火光。

翁妪各垂白,童稚纷成行。

嫁女必近邻,生男不行商。

死徙无出境,耕织各有常。

地罏老瓦盆,竹几素木床。

俗淳器亦古,岂识时世妆。

瓜瓠满篱落,麻苧翳门墙。

缺窦出鸡犬,平坡散牛羊。

豚蹄一盂酒,神休答丰禳。

村讴杂社鼓,醉舞衣淋浪。

昼无悍吏恐,夜无君盗狂。

生者遂所养,死者得所藏。

其乐有如此,宜与世相忘。

叟前重致词,为子言其详。

使我居华屋,绮疏交洞房。

使我服鲜丽,翠襦绣罗裳。

食必具水陸,饮必酣琼浆。

出则盛车骑,锦鞯紫游韁。

归则拥歌吹,粉黛环姬姜。

贵封侯万户,富储粟千仓。

如此岂不乐,患至难豫防。

利者祸之的,何地非战场。

况有吏椎肃,宁免盗陸梁。

安贫即乐土,多财必遗殃。

人生守常分,世事胡可量。

我闻重叹息,临风几徬徨。

林霏掩苍翠,回首路杳茫。

远山衔落日,惨惨尘沙黄。

因思桃源中,人多寿而康。

山深事简寡,居安俗淳良。

不与外人接,别在天一方。

儿孙自生长,古今任兴亡。

世以为神仙,此说诚荒唐。

平生志远游,恨不穷八荒。

去家百里近,绝境见未尝。

邈与桃源居,异世遥相望。

安知千载下,以我非渔郎。

独恨无桃花,夹岸摇红芳。

花落春水涨,一苇或可航。

《小石塘源》拼音版
xiǎo shí táng yuán
[ [ sòng cháo ] ] shí
wàn shān huí qún yóu lǎo cāng        bǎi pán shé zhì yáng cháng        liáng yīn qiào yíng huí jiàn liú zhǎng        绿 luó xià bǎi chǐ xiào qīng quán xiāng        gān hán shì shù chǐ 齿 jiá níng bīng shuāng        shí zuò wèi qiáo sǒu lái bàng        yún jiàn zhōng shuǐ yuán lái yáng        yáng shǔ bāng        yǐn shuǐ ér wàng xiāng        sǒu yán zhèn fēi yáng        biàn 便 jiāng suí shuǐ yuán jìng qiān rèn gāng        sǒu qián wǎn chí liú qiě máng        jiā qián lín kuì huāng liáng        hán pēi xuán wéi chuī huáng liáng        wēi jìng háng luò què chái mén yǐn sōng huáng        tuī chén yán zhōng táng        ér chū zhǎng kuò qiāng liàng        wèn cóng lái jīng zǒu jiāng        chū zhì chá tāng        zuò fèn bīn zhǔ gāo tán dào huáng        chuī yān dàn máo quàn yǐn jìn shāng        làn é pán dìng luó jiè jiāng        bǎo gòng hān qǐn shū wèi yāng        shè xiè sǒu tīng kǎi kāng        fēng āi àn xiàn gàn qiǎng rǎng        xiǔ chán màn cǎo shēn yín cán chuàng        huāng qiū bēn duàn chǔ bēi qióng jiāng        bēn táo xiàng liú shāng        shí nián wèi fǎn rén shī gēng sāng        ér yuán zhōng mín rán cháng yáng        shù jiā lián luò máo dài lín táng        xiào shēng xiàng wén dēng huǒ guāng        wēng chuí bái tóng zhì fēn chéng háng        jià jìn lín shēng nán háng shāng        chū jìng gēng zhī yǒu cháng        lǎo pén zhú chuáng        chún shí shí shì zhuāng        guā mǎn luò zhù mén qiáng        quē dòu chū quǎn píng sàn niú yáng        tún jiǔ shén xiū fēng ráng        cūn ōu shè zuì lín làng        zhòu hàn kǒng jun1 dào kuáng        shēng zhě suí suǒ yǎng zhě suǒ cáng        yǒu shì xiàng wàng        sǒu qián zhòng zhì wéi yán xiáng        shǐ 使 huá shū jiāo dòng fáng        shǐ 使 xiān cuì xiù luó shang        shí shuǐ yǐn hān qióng jiāng        chū shèng chē jǐn jiān yóu jiāng        guī yōng chuī fěn dài huán jiāng        guì fēng hóu wàn chǔ qiān cāng        huàn zhì nán fáng        zhě huò zhī de fēi zhàn chǎng        kuàng yǒu zhuī níng miǎn dào liáng        ān pín duō cái yāng        rén shēng shǒu cháng fèn shì shì liàng        wén zhòng tàn lín fēng bàng huáng        lín fēi yǎn cāng cuì huí shǒu yǎo máng        yuǎn shān xián luò cǎn cǎn chén shā huáng        yīn táo yuán zhōng rén duō shòu 寿 ér kāng        shān shēn shì jiǎn guǎ ān chún liáng        wài rén jiē bié zài tiān fāng        ér sūn shēng zhǎng jīn rèn xìng wáng        shì wéi shén xiān shuō chéng huāng táng        píng shēng zhì yuǎn yóu hèn qióng huāng        jiā bǎi jìn jué jìng jiàn wèi cháng        miǎo táo yuán shì yáo xiàng wàng        ān zhī qiān zǎi xià fēi láng        hèn táo huā jiá àn yáo hóng fāng        huā luò chūn shuǐ zhǎng wěi huò háng       
作者于石介绍
元间婺州兰溪人,字介翁,号紫岩,更号两溪。貌古气刚,喜诙谐,自负甚高。宋亡,隐居不出,一意于诗。豪宕激发,气骨苍劲,望而知其为山林旷士。有《紫岩集》。► 于石的诗文(197篇)
于石相关作品

九日次韵王寿翁

半年饮菊试仙方,安用狂歌赋玉堂。

乌帽任教今日落,紫萸不改旧年香。

人生还有几重九,世事都归一醉乡。

千古渊明呼不醒,天涯风雨暗浔阳。

九日同黄宏公游古城山

信步攀跻感旧游,寒烟衰草思悠悠。

西风白发空惊老,晚节黄花独耐秋。

宇宙几人欢喜饮,江山一片古今愁。

渊明三迳今犹在,自笑不如归去休。

得家书

久客秋又晚,思家梦屡惊。

空阶闻叶落,隔树见灯明。

亲老贫常健,儿痴学未成。

凄凉今夜月,照我故乡情。

徐子观生輓诗

一片清虚太极心,浮云流水世情轻。

有生已作无生计,未死先求不死名。

墓必预铭唐杜牧,诗能自輓晋渊明。

岿然貌不随年老,留与斯文主夏盟。

读明妃引

周求莘女终亡纣,越献西施竟灭吴。

马上琵琶徒自恨,不思强汉弱匈奴。