首页 | 专题| 搜索 | 典籍 在线词典
诗文 | 作者 | 名句 | 成语| 文章
《六亭为邵阳登临之胜识其名於千岩之诗稔矣乃》原文
朝代:宋朝 作者:史弥宁浏览量:6

晨光泫露华,秋声乱风叶。

悠然步中庭。

诗瘦单衣怯。

尘销玉宇净,西爽浮双眼下。

围绕簿书丛,颇觉汗欲浃。

吏散仍心清,窗泛炉香浥。

生平耆幽讨,此意若为惬。

沧浪楚名郡,江澄山嵬页。

流派潇湘分,气脉衡庐接。

四序春无边,万象光有晔。

阁束范宽手,天开画屏摺。

怡融田野间,夫耕而妇馌。

林鸡鸣喈喈,沙禽堕跕跕。

千里趋农桑,渠肯事游侠。

不晚刈黄云。

腰鎌忙劫劫。

年丰多暇时,陈迹旋搜猎。

六亭仅一存,感慨思足蹑。

访古亟临眺,乐此忘疲{上共下尔}。

腾身一柱峰,頫首百雉堞。

怀哉千岩翁,骚坛未易躐。

书览五言城,中宵劳梦蝶。

词锋摧泰华,畴敢撄其铗。

有来二妙吟,骊珠粲盈笈。

格律守萧规,欲和可容辄。

荒园伫更新,成趣期日涉。

旧贯仍追还,轮奂顿增烨。

绣谷酒一尊,杏冈琴三叠。

苍雪清肺肝,寒碧漱牙颊。

凌虚及遐观,崇成赖谋叶。

废兴端有数,鲜裳换须捷。

公余约遨嬉,倘不负随牒。

《六亭为邵阳登临之胜识其名於千岩之诗稔矣乃》拼音版
liù tíng wéi shào yáng dēng lín zhī shèng shí míng qiān yán zhī shī rěn nǎi
[ [ sòng cháo ] ] shǐ níng
chén guāng xuàn huá qiū shēng luàn fēng        yōu rán zhōng tíng        shī shòu dān qiè        chén xiāo jìng 西 shuǎng shuāng yǎn xià        wéi rào 簿 shū cóng jiào hàn jiā        sàn réng xīn qīng chuāng fàn xiāng        shēng píng yōu tǎo ruò wéi qiè        cāng làng chǔ míng jun4 jiāng chéng shān wéi        liú pài xiāo xiāng fèn héng jiē        chūn biān wàn xiàng guāng yǒu        shù fàn kuān shǒu tiān kāi huà píng zhé        róng tián jiān gēng ér        lín míng jiē jiē shā qín duò dié dié        qiān nóng sāng kěn shì yóu xiá        wǎn huáng yún        yāo lián máng jié jié        nián fēng duō xiá shí chén xuán sōu liè        liù tíng jǐn cún gǎn kǎi niè        fǎng 访 lín tiào wàng { { shàng gòng xià ěr } }        téng shēn zhù fēng tiào shǒu bǎi zhì dié        huái 怀 zāi qiān yán wēng sāo tán wèi liè        shū lǎn yán chéng zhōng xiāo láo mèng dié        fēng cuī tài huá chóu gǎn yīng jiá        yǒu lái èr miào yín zhū càn yíng        shǒu xiāo guī róng zhé        huāng yuán zhù gèng xīn chéng shè        jiù guàn réng zhuī hái lún huàn dùn zēng        xiù jiǔ zūn xìng gāng qín sān dié        cāng xuě qīng fèi gān hán shù jiá        líng xiá guān chóng chéng lài móu        fèi xìng duān yǒu shù xiān shang huàn jié        gōng yuē áo tǎng suí dié       
作者史弥宁介绍
疲氓吾所矜,可忍浚膏血。每事既厥心,其敢惮烦屑。旱魃偶挻灾,慨念肠欲热。笺天走群望,精神重澡雪。一雨斗清凉,炎歊随荡灭。多稼复如云,指日看秀结。感通翻覆手,田里洗愁绝。祷禜荷同寅,肝胆无楚越。
史弥宁相关作品

读楚骚

一蕊青镫手自挑,霜风木叶下亭皋。

篆香销尽寒灰塌,细嚼梅花味楚骚。

读杜诗

满地干戈老厌逢,酒杯诗卷吒孤忠。

自人风雅离骚后,数到而今无此翁。

读千岩续藁

诗老毫端别有春,岩前草木也精神。

锦囊留得灵犀在,辟尽人间俗子尘。

诗髯

薄劣东风性叵常,欺人才去顿炎凉,夜来解尽池塘冻,不到诗髯点检霜。

诗禅

诗家活法类禅机,悟处工夫谁得知。

寻著这些关{捩犬换友}子,国风雅颂不难追。